Chương 1792
Mục đích có cô là muốn khuyên Tề Mẫn Mẫn, nhưng câu kia của Tề Mẫn Mẫn đã đem tất cả những gì cô định nói dội trở về.
“Hoắc tổng nhờ chị đưa cái này cho em.” Lynda lấy ra một lá thư từ trong túi xách, đưa cho Tề Mẫn Mẫn.
“Chị Lynda, chị đã đồng ý với em chỉ ôn chuyện.” Tề Mẫn Mẫn cho rằng trong phong thư kia là thư Hoắc Trì Viễn viết cho cô, lập tức đứng dậy rời đi.
“Là thư chấp nhận em vào đại học.” Lynda nhanh chóng túm chặt Tề Mẫn Mẫn.
Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới một lần nữa ngồi trở lại: “Em đã quên những chuyện này.”
“Thực sự tính đi học đại học Q?” Lynda quan tâm hỏi han.
“Chỉ cần không phải đại học F, chỗ nào cũng giống nhau.” Trong giọng nói của cô có chút ưu thương nhàn nhạt.
SAU KHI Hoắc Trì Viễn khai giảng sẽ đi dạy ở đại học F.
“Em thật sự muốn trốn anh ấy hoàn toàn.” Lynda thở dài, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Tề Mẫn Mẫn liền nhanh chóng giơ hai tay lên đầu hàng: “Được, không nói chuyện đến anh ấy nữa.”
“Thật ra đại học Q vẫn là giấc mơ của em, em nghĩ là em không thi đỗ.” Trong mắt Tề Mẫn Mẫn có chút ánh sáng không giống như thế.
Cô vẫn nghĩ muốn học đại học Q, nghĩ muốn làm nghề bác sĩ mà Hoắc Trì Viễn không có cách nào tiếp tục, muốn đến những phòng học mà anh từng ngồi nghe giảng, muốn đi qua những con đường đã in dấu chân anh.
Không thể nghĩ được giấc mơ của mình có thể thành sự thật.
Này xem như một việc vui
“Đại học Q là nơi rất nhiều người mơ đến. Năm đó Hoắc tổng lấy thân phận giải nhất học sinh giỏi thoải mái vào được đại học Q, em là người thứ hai chị quen biết có thể vào đó.” Lynda mang vẻ mặt sùng bái nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Chị Lynda, đại học F cũng không kém. Em biết năm đó chị là hoa hậu giảng đường.” Tề Mẫn Mẫn cười khen.
Có thể được Hoắc Trì Viễn lựa chọn làm cấp dưới, tất nhiên sẽ có chỗ hơn người.
Lynda không chỉ đẹp, đầu óc cũng rất thông minh.
Lynda quyến rũ cười: “Năm đó, người xếp hàng theo đuổi chị có thể đẩy ra tận Bắc Băng Dương.”
Tề Mẫn Mẫn bị Lynda đùa cười: “Chị Lynda, trợ lý Trịnh biết sẽ ghen mất.”
“Anh ấy? Anh ấy chỉ đạm mạc nói với chị là hàng dài người theo đuổi kia cộng lại cũng không bằng một mình anh ấy.” Lynda bĩu môi, dường như lại oán giận, thực ra là rất hạnh phúc.
“Rất chảnh!” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng ngón cái lên, cười nói.
Lynda kiêu ngạo nở nụ cười.
Qua một lúc lâu sau, Tề Mẫn Mẫn ngừng cười, đột nhiên Lynda nghiêm túc nói: “Tề Mẫn Mẫn, Ưng Mẫn đã chết.”
“Ưng Mẫn đã chết? Làm sao có thể?” Tề Mẫn Mẫn hoảng sợ.
Làm sao Ưng Mẫn có thể chết đột nhiên như thế?
Trạng thái sức khỏe của cô ấy không tồi.
Lynda có chút tiếc hận nói: “Không thể nghĩ được cô ấy là người cực đoan như thế.”