Chương 1801
Trần Lương ôm Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt hự, thật cẩn thận đặt cô trên ghế sofa, nhìn phòng trống không, anh cau mày hỏi: “Người nhà cô không ở đây?”
Tề Mẫn Mẫn nói: “Cảm ơn anh đưa tôi về.”
Trần Lương lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra, thong dong viết một chuỗi dãy số lên trên: “Số điện thoại của tôi! Nếu vết thương của cô nặng thêm, lập tức gọi cho tôi!”
“Chắc là không!” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu: “Tuy kỹ thuật quân y Mông Cổ không tốt lắm, nhưng miệng vết thương đã được xử lý rất tootr.
“Là sao?” Trần Lương có chút lo lắng nhìn thoáng qua đầu gối cô.
“Thật sự xử lý tốt rồi. Hai vach ba sao, nếu anh có việc gấp thì đi trước đi, thương thế của tôi không nặng.” Tề Mẫn Mẫn thật sự ra lệnh đuổi khách.
Trần Lương này cũng quá có trách nhiệm rồi?
Va chạm cô, không được tính hoàn toàn là trách nhiệm của anh.
Trần Lương cắn môi một cái, suy nghĩ vài giây, lại viết hai chữ rồng bay phượng múa lên trên giấy: “Tên của tôi, quên dãy số đi, hỏi Trần Lương ở bộ phận X, cô có thể tìm được tôi.”
Nói xong, Trần Lương nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Trần Lương?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.
Cô hình như đã nghe cái tên này ở đâu đó.
“Ghi lại!” Trần Lương nói xong, liền đứng lên: “Hẹn gặp lại!”
Tề Mẫn Mẫn khoát tay áo với Trần Lương.
Cô nên không đi tìm anh.
Rõ ràng là vết thương của mình, không thương tổn đến gân cốt, chỉ là bầm tím, có
Trần Lương từ biệt, lập tức chạy ra khỏi biệt thự, nhảy lên Hummer, vội vã lái xe đi.
Sau khi Trần Lương rời đi, Tề Mẫn Mẫn lấy từ trong túi ra giấy báo trúng tuyển của đại học Q,cô nhìn tên mình trên tờ giấy mỉm cười.
Cô vậy mà đỗ đại học Q!
Cho dù là dưới tình huống được cộng một điểm dân tộc thiểu số cô mới đỗ được đại học Q, thì cô cũng đã cực kỳ kiêu ngạo rồi.
Tuy là đi sau Hoắc Trì Viễn, nhưng có thể học tập tại nơi anh đã từng học tập, hoàn thành nốt giấc mơ bị giang dở của anh bây giờ cũng đã là chuyện may mắn cỡ nào đối với cô rồi.
…
Khi Hoắc Trì Viễn lái xe tiến vào khu biệt thự khi đó, chính là nhìn thấy một chiếc xe quân dụng Hummer chạy qua xe anh.
Người lái xe không phải Trần Lương sao?
Hoắc Trì Viễn khẽ nhíu mày.
Nhớ tới Lynda nói, anh khẽ mím chặt môi.
Lynda còn chưa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn bị một chiếc Hummer đụng vào, nhưng mà chờ cô dừng xe lại xong chạy tới, thì chiếc xe Hummer cũng đã biến mất khỏi đây rồi.