Chương 1811
Cô quyết tâm đẩy Hoắc Trì Viễn ra: “Vậy thì chờ anh quên cô ấy đi.”
“Nha đầu, anh…” Hoắc Trì Viễn vẫn muốn nói cái gì, lại bị Tề Mẫn Mẫn ngăn cản.
“Em không muốn nghe!” Tề Mẫn Mẫn che lỗ tai lại, thống khổ hét lên.
Hoắc Trì Viễn đau lòng cắn môi, nghe lời im lặng.
Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ liếc mắt nhìn nhau đầy bất đắc dĩ.
Tề Mẫn Mẫn cuộn mình lại trên ghế, vùi mặt vào trong đầu gối, thương tâm rơi lệ.
Hoắc Trì Viễn vốn không thể quên được Tưởng Y Nhiên, anh đối với cô chỉ là thói quen, không cam lòng chia tay,.
Hoắc Trì Viễn vùng vẫy, bàn tay do dự ở giữa không trung, không dám hạ xuống, sợ cô lại từ chối. Đang nghe đến cô khóc áp lực thế nào, cuối cùng anh cũng không nhịn được, bá đạo ôm cô lên đùi mình.
“Buông ra!” Tề Mẫn Mẫn đỏ vành mắt vùng vẫy.
“Có thể, chờ em không khóc nữa.” Hoắc Trì Viễn bá đạo trả lời.
Anh gắt gao ôm Tề Mẫn Mẫn ở trước ngực, không chịu buông tay.
Tề Mẫn Mẫn níu chặt áo sơ mi của Hoắc Trì Viễn, dùng giọng mũi trùng điệp trả lời: “Em không khóc nữa, có thể buông được chưa?”
“Áo sơ mi của anh ướt hết rồi.” Hoắc Trì Viễn đau đến cắn chặt răng.
Cô ghét anh ôm cô đến thế?
Cô không thích anh sao?
Đột nhiên, lòng anh run rẩy.
Anh vẫn cho là cô chỉ đang tức giận, hết giận có thể tha thứ cho
Nhưng hôm nay thái độ của cô đối với anh quyết tuyệt như thế, giống như bị anh đụng chạm khiến cô ghen ghét.
Anh sợ cô cũng không phản ứng đến anh.
Bởi vì sợ hãi, hai tay của anh không tự giác buộc chặt lại, khiến cô khó thở.
Cô dùng lực hít sâu, bức cho nước mắt của chính mình thu lại.
Cái ôm của anh vẫn có lực như vậy, dày rộng như thế.
Nhưng là, đã biến chất.
Nước mắt lại tràn ngập.
Hoắc Trì Viễn bị nước mắt của cô làm nóng cháy cả lồ ng ngực, hai tay buộc chặt lại: “Nếu hận anh có thể khiến em không khóc nữa, vậy thì hận đi. Anh không cầu xin em tha thứ nữa.”
Âm thanh của Hoắc Trì Viễn khàn khàn, hốc mắt đỏ lên.
“Mỗi một lần bị thương, em đều nhắc nhở bản thân mình phải tin tưởng tình yêu của anh, nhưng mà một cái tát của anh đã dùng hết tất cả tin tưởng của em rồi. Hoắc Trì Viễn, em rất mệt. em không muốn lại làm đau trái tim em lần nữa. Yêu anh, quá đau đớn.” Tề Mẫn Mẫn khóc ròng nói.
“Anh đáng chết!” Hoắc Trì Viễn tự trách nói.
Nếu anh để ý thêm một chút, có thể sẽ không thấy bất hạnh như thế này nữa không?