Chương 1818
Dì Lưu thở dài, thu dọn bữa sáng đi.
Tại sao hai vợ chồng trẻ lại gặp nhiều khó khăn như vậy?
Không thể vui vẻ sống được sao?
Hoắc Trì Viễn về phòng, thả mình vào trong bồn tắm.
Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, tim như bị xé rách.
Đau quá!
Rõ ràng có thể nâng trong lòng bàn tay nhưng rồi anh đã mất tất cả!
Đều do anh kích động nhất thời.
Anh ảo não đấm một quyền khiến nước bắn tung tóe lên mặt, trông dáng vẻ anh lúc này càng chật vật hơn.
——
Tề Mẫn Mẫn ngồi trong xe taxi, khóc thành tiếc.
“Cô gái à, có người bắt nạt cháu sao? Có muốn báo cảnh sát hay không?” Lái xe quan tâm hỏi.
Tề Mẫn Mẫn vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao. Chú đưa tôi về nhà là được!”
“Về nhà là tốt. Có chuyện gì khó nói hay đau lòng thì nói với ba mẹ!” Lái xe nghe Tề Mẫn Mẫn nói vậy, thở phào một hơi mà nói.
Nghe lái xe nói vậy, Tề Mẫn Mẫn càng cảm thấy khổ sở.
Quả thật, người khác về nhà có thể nói những chuyện uất ức hay đau lòng với ba mẹ nhưng cô thì không được.
Cô về nhà cũng chỉ có một mình mà thôi!
Hoắc Trì Viễn ngồi trong văn phòng rộng mở, cau mày,phiền não vì Tề Mẫn Mẫn, người không biết còn tưởng công ty sắp phá sản.
uLynda đã thăng chức thành trợ lý gõ cửa, giao một phần tư liệu cho Hoắc
Hoắc Trì Viễn nhận văn kiện nhìn qua, hứng thú rã rời nói: “Lát nữa tôi xem, cô gọi thư ký Vương tiến vào đây một chút.”
“Được.” Lynda cung kính cong người, đi ra ngoài.
“Lynda!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên gọi cô lại.
“Chuyện gì vậy?” Lynda xoay người, quan tâm nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Cô… lúc cãi nhau với TRịnh Húc sẽ làm hoa thế nào?” Hoắc Trì Viễn xấu hổ hỏi.
“Đương nhiên là anh ấy dỗ tôi.” Lynda sáng tỏ nở nụ cười: “Cầu xin tha thứ, quỳ xuống, nói vô tội, hát tình ca… ”
Sau khi anh nghe được vẫn nhíu mày như cũ.
Những thứ này anh đã thử qua, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Tề Mẫn Mẫn bị thương quá sâu, anh không thể dỗ một lần liền bỏ qua được, mặt dày mày dạn, bất kể bao lần đều bám lấy. Nếu không tốt thì dùng bài tình thân?” Lynda thật sự nói.
“Bài tình thân?” Hoắc Trì Viễn nắm ngòi bút vàng, thì thào tự nói.
Lynda cười nhìn anh một cái, khi lui ra ngoài cũng giữ anh khép cửa lại.
Hoắc Trì Viễn cúi đầu trầm tư.