Chương 1828
Tần Viễn Chu ôm chầm lấy cô, bất đắc dĩ nói.Cố Tuong không phải người phụ nữ có thể im lặng chờ đợi, cô là người nếu hôm nay muốn đi Tây Tạng sẽ lập tức xách balo lên và đi.
Cho nên muốn cô an tĩnh làm một phụ nữ có thai ngồi chờ ở nhà, chỉ sợ có chút khó.Công việc của anh bề bộn nhiều thứ, đôi khi đi xa nhà hơn nửa tháng, không ai chăm sóc cô thì làm sao đây?”Yên tâm, em có chừng mực!”
Hoắc Tương dùng lực vỗ vỗ ngực anh, hào sảng nói.Tần Viễn Chu lấy kính mắt trong tay cô đeo lên, nheo mắt lại, thật sự hỏi: “Hôm nay là ai đi giày cao gót?”
“Anh đừng không mở bình thì ai biết trong bình có gì! Nhanh xuống lầu!”
Hoắc Tương dùng lực đẩy anh.”Uhm hừ!”
Tần Viễn Chu dùng lực ho khan một tiếng.Hoắc Tương lập tức trở nên dịu dàng, nhợt nhạt nhe răng cười, dịu ngoan nói: “Chồng à, chúng ta xuống lầu đi?”
Tần Viễn Chu bị Coos Tương đùa cười: “Anh cò chút không thích ứng, người phụ nữ dịu dàng như thế đúng là cô Chu Du của anh chứ?”
“Em không phải chắc?”
Hoắc Tương lập tức khôi phục nguyên hình, hung hãn chống nạnh nói.
Tề Mẫn Mẫn khóc mệt rồi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Trì Viễn thì trên mặt anh tất cả cũng đều là lệ.
“Anh khóc làm gì mà khóc đến kịch liệt như vậy?”Cô rút một tờ khăn giấy ra nghẹn ngào hỏi.
Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng nói: “Anh là thằng tồi! Vô cùng tồi! Bởi vì bà xã của anh không cần anh nữa.”
Nghe thấy Hoắc Trì Viễn nói, trong lòng Tiếu Nhiêm chua xót không thôi.
“Anh đứng dậy đi. Một người đàn ông mà quỳ
Hoắc Trì Viễn sâu xa nhìn Tề Mẫn Mẫn, không yên bất an hỏi: “Nha đầu, em tha thứ cho anh rồi hả?”
“Anh đứng dậy!” Tề Mẫn Mẫn không có trả lời câu hỏi của Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn quỳ di chuyển đến bên giường, rút tấm khăn giấy ra, tự mình lau nước mắt cho Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, em không tha thứ anh sẽ không đứng dậy.”
“Vậy anh quỳ đến chết luôn đi!” Tề Mẫn Mẫn cứng rắn, nói to.
Tay Hoắc Trì Viễn dừng lại ở giữa không trung, ngơ ngẩn hỏi: “Nếu anh gánh thêm hai gốc củi trên lưng nữa để nhận tội?”
Nghe được lời Hoắc Trì Viễn nói, trong đầu Tề Mẫn Mẫn lại hiện lên vô số hình ảnh Hoắc Trì Viễn lưng trần hứng đòn chịu tội, cô liền phì cười.
Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đã bị anh đùa cho cười trở lại, anh liền cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Em cười lên thật đẹp. Đừng khóc nữa nhé!”
“Em không tha thứ cho anh!” Tề Mẫn Mẫn quật cường nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Được!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ đáp.
“Em hận anh!” Tề Mẫn Mẫn lại bổ thêm một đao nữa.
Mí mắt Hoắc Trì Viễn run run, thanh âm khàn khan nói: “Được!”
“Em nói em sẽ không tha thứ cho anh! Vĩnh viễn sẽ không tha thứ! Em hận anh đã giết đi đứa con của em.” Tề Mẫn Mẫn có chút lớn tiếng quát to.