Chương 196
Hoắc Trì Viễn mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, mang theo xin lỗi nói: “Nha đầu, không được nổi giận! Nếu em để ý như thế, anh có thể không đeo nó nữa.”
“Sau đó giấu nó đi như bảo bối?” Tề Mẫn Mẫn không thoải mái hỏi. Anh chỉ nói không đeo nó nữa, chưa nói ném nó đi. Tề Mẫn Mẫn rất chắc chắn là anh tuyệt đối không nỡ ném đi thứ gì của Tưởng Y Nhiên.
Hoắc Trì Viễn gõ mày: “Nha đầu, chỉ là tùy tiện thu lại. Không khoa trương như thế.”
“Có liên quan gì đến cô ấy đều là tùy tiện thu lại.” Tề Mẫn Mẫn nói: “Anh tùy tiện thu lại tiểu thuyết ngôn tình cô ấy từng xem qua đặt trên giá sách, sau đó không cho em đụng vào. Anh để hết những hình ảnh của cô ấy ở trong phòng chiếu phim, sau đó em cũng không được phép đi vào.”
Hoắc Trì Viễn lâm vào im lặng, không nói nữa. Tề Mẫn Mẫn nói không sai, Y Nhiên đối với anh chính là điều cấm kỵ không thể đụng vào. Anh chưa từng tùy tiện xử trí thứ gì của cô cả.
“Anh muốn đeo thì đeo đi.” Tề Mẫn Mẫn chua xót nói, không nhìn anh nữa: “Cho dù em không cho anh mang, cô ấy cũng ở trong lòng anh.”
“Nha đầu, nếu em đưa kính mắt cho anh, anh nhất định sẽ đeo cả đời.” Hoắc Trì Viễn ôm chặt cô từ phía sau, âm thanh khàn khàn nói.
“Không cần, em mới không đưa thứ gì giống như của cô ấy!” Tề Mẫn Mẫn giận dỗi nói. Đột nhiên cô nhận ra chính mình cho tới bây giờ đều chưa từng đưa cho anh thứ gì: “Hai người các anh ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nhất định là cô ấy đã đưa cho anh rất nhiều.”
“Không phải rất nhiều.” Hoắc Trì Viễn cảm khái nói: “Ngược lại là anh đưa cho cô ấy tương đối nhiều. Cô ấy là vũ công, cho rằng thứ gì có thể dùng tiền mua được đều rất tục tĩu.”
Tề Mẫn Mẫn
“Qùa của em cực kỳ thô tục. Không tặng!” Tề Mẫn Mẫn buồn bực nói.
“Nha đầu, em có thể tặng cà vạt cho anh.” Hoắc Trì Viễn leo lên người cô, mổ một cái lên môi của cô: “Buộc anh lại, về sau anh chỉ thuộc về mình em.”
“Không cần, quá thô tục!” Tề Mẫn Mẫn nói xong buồn bực mím chặt môi. Buộc được người của anh nhưng không buộc được trái tim của anh thì có ích gì?
“Nha đầu, em đã là quà tặng tốt nhất của anh.” Hoắc Trì Viễn để tay lên trán cô, thâm thúy nhìn chằm chằm đôi mắt cô. “Cho dù quà tốt đến đâu cũng không quan trọng bằng em.”
“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn lúc này mới tươi cười một chút “Em có quan trọng hơn chiếc kính kia không?”
“Ngu ngốc! Một bộ kính mắt làm sao có thể quan trọng hơn em được?” Hoắc Trì Viễn ngậm chặt môi của cô, mút một chút, từng chút một, giống như đang đối đãi với bảo bối.
Y Nhiên đã không có ở đây, Tề Mẫn Mẫn mới là tồn tại chân thật, anh càng ngày càng để ý đến cô, chỉ cần có thể để cho cô cười, anh có thể thu lại hết tất cả đồ vật của Tưởng Y Nhiên.
Anh có phải điên rồi hay không?
“Không tin!” Hô hấp của Tề Mẫn Mẫn có chút bất ổn. Bị anh hôn như thế, lòng của cô không khống chế được mà nhộn nhạo: “Em muốn chứng minh!”
“Cái gì?” Hoắc Trì Viễn không rõ nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn bò qua người anh, tay cầm lấy chiếc kính ở đầu giường, dùng lực quẳng xuống đất.
Trái tim Hoắc Trì Viễn cũng theo chiếc kính mắt bị vỡ nát mà chìm vào đáy cốc.