“Cậu đừng khinh người quá đáng! Con gái của tôi cũng là bảo bối của tôi!” Tề Bằng Trình tức giận quát.
“Đủ rồi!” Tề Mẫn Mẫn đã vô cùng phẫn nộ.
Cô rống lớn tiếng, sau đó đẩy Hoắc Trì Viễn ra rồi xoay người rời đi.
Tuy cô nghe không hiểu ba và Hoắc Trì Viễn nói, cũng hiểu được Hoắc Trì Viễn đang nói cô là thứ phẩm.
Một loại cảm giác nhục nhã mãnh liệt lập tức khuếch tán đến cả người cô, khiến cô tức giận đến mức cả người run rẩy.
Cô chảy nước mắt chạy ra khỏi phòng bệnh, không nghĩ muốn nhìn thấy bất kỳ một ai trong số bọn họ.
Ngày hôm qua cô vẫn là bảo bối được ba nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay liền biến thành một bạn giường đê tiện, một thứ phẩm.
“Đừng tưởng rằng ép tôi cưới Tề Mẫn Mẫn, tôi sẽ bỏ qua cho ông! Tôi sẽ khiến ông chỉ còn hai bàn tay trắng!” Hoắc Trì Viễn bỏ lại những lời này, sau đó liền lao nhanh ra ngoài.
Dương Nguyệt Quyên lo lắng nhìn Tề Bằng Trình: “Bằng TRình, cậu ta sẽ không vô tình như thế chứ?”
Tề Bằng Trình ôm ngực dựa vào đầu giường: “Nguyệt Quyên, anh có lỗi với hai mẹ con em.”
….
Tề Mẫn Mẫn lao ra bệnh viện, không biết chạy đi xa đến đâu, đứng ở trước một ngã rẽ, xe cộ đông như nước chảy, bị lạc phương hướng.
Cô không biết mình ở chỗ nào, muốn đi đâu, càng không biết chính mình có thể đi đâu.
Thế giới lớn như thế, không có lấy một nơi để cô an thân.
Ngay lúc cô nước mắt lưng tròng nhìn bầu trời khi đó, một bàn tay liền cầm lấy thắt lưng cuả cô.
Cô cảm giác được bản thân ngã vào một lồng ngực rộng lớn, nghe đến bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ rét lạnh.
“Đây là tâm lý đã chuẩn bị của cô sao? Nếu tâm lý đã chuẩn bị, cô còn chạy đi đâu?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ loạng choạng nắm lấy cánh tay của Tề Mẫn Mẫn: “Nói chuyện đi!”
“Buông ra!” Tề Mẫn Mẫn suy yếu nói.
Cô không hề ngẩng đầu nhìn anh