Chương 215
Bác sĩ Lưu đưa Ưng Mẫn đến chổ ngồi, cười hỏi: ” Em muốn ăn gì ” Tùy tiện.” Ưng Mẫn không có tinh thần đáp lại, chỉ lo uống rượu.
“Nhìn con tôm có vẻ rất đẹp.” Bác sĩ Lưu nhìn thấy Hoắc Trì Viễn ân cần đút tôm cho Tề Mẫn Mẫn, cũng cầm lấy một con bắt đầu bóc. Sau khi bóc xong, anh đặt tôm vào trong đĩa của Ưng Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn tò mò quan sát bác sĩ Lưu. Người này tuy bộ dạng không tuấn tú, cũng là một người tốt. Anh ta thích Ưng Mẫn.” Yêu cô liền bóc tôm cho cô ăn.”
Nói xong, Cô Nói xong cô chơp chớp mắt nhìn đối phương Bác sĩ Lưu vui vẻ cười rộ lên, tay không nhàn rỗi tiếp tục bóc tôm.
Những người khác nhìn Hoắc Trì Viễn và bác sĩ Lưu bóc tôm, chịu không nổi lắc đầu:” Thật chịu không nỗi các người! Đừng thể hiện ân ái trước mặt những người độc thân chúng tôi!”
“Các người là độc thân, đừng tính cả tôi.” Vị bác sĩ trung niên lúc đầu trêu chọc Tề Mẫn Mẫn kia nửa đùa nửa thật nói: “Tôi đã có vợ rồi.”
“Chú có thể về nhà bóc tôm cho vợ chú, hai người ân ân ái ái.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ. Tuy người bác sĩ trung niên này nói vị trong nhà mình là thiếu phụ đã có chồng, nhưng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh khi nhắc đến vợ khi đó là có thể biết anh cực kỳ yêu thương vợ của anh.
“Nói đúng! Ai chẳng biết vị kia nhà cậu được yêu đến chết đi sống lại? Cậu không cần ân ái hơn bọn họ đâu sẽ nhanh chết hơn đấy!” Y tá trưởng dường như đang run đến nổi da gà.
Tề Mẫn Mẫn phát hiện cùng những người này nói chuyện phiếm rất thoải mái, hoàn toàn không cần lục đục với nhau. Không phải nói chức trách hiểm ác, lòng người phức tạp sao?
Bác sĩ Lưu cười nhìn Tề Mẫn Mẫn nói: ” Đây là tính tình thường ngày của họ, so với lúc ở trên bàn mổ là hai dạng khác nhau. Em cố gắng thích ứng.”
” Rất Thân Thiết”. Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
Cố thật rất thích những người này, chớ trách Hoắc Trì
Chỉ là Ưng Mẫn này làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Ăn cơm xong có người đề nghị đi ca, sao đó một người chạy đi bao phòng KTV đối diện.
Hoắc Trì Viễn bởi vì không thích ca hát, cho nên ngồi ở một góc im lặng nắm tay Tề Mẫn Mẫn nghe ca.
Lúc này, Y tá trưởng đề nghĩ chơi một trò chơi, nếu thua phải trả lời một câu hỏi.
Hoắc Trì Viễn lau trán một chút, thản nhiên hỏi:” Có thể từ chối không?”
” Không thể!” Y tá trưởng lập tức cười từ chối.
Hoắc Trì Viễn nghiêm túc tham gia trò chơi. Mỗi lần chơi đều bị thua, những người này đều dùng các loại biện pháp điên cuồng để tra tấn anh ấy. Thật sư rất đáng sợ!
Người sai vấn đề đầu tiên là bác sĩ Lưu, sau khi anh đứng lên, có người nhìn thoáng qua Ưng Mẫn, sau đó ồn ào hỏi: “Nói ra người cậu yêu nhất là ai!”
“Chuyên gia não ngoại hàng đầu, cực kỳ dịu dàng ít nói!” Bác sĩ Lưu si tình nhìn thoáng qua Ưng Mẫn, còn kém là chưa nói ra tên đối phương.
Ưng Mẫn phiền toái quay đầu, không nhìn ánh mắt bác sĩ Lưu nữa.
“Muốn nói tên ra!”
Mọi người không chịu buông tha bác sĩ Lưu, nhất định bắt anh nói là ai.
Bác sĩ Lưu bất đắc sĩ bưng chén rượu lên: “Tôi nhận phạt.”
Nhìn anh một hơi uống cạn chén rượu, mọi người đành phải buông tha, tiếp tục trò chơi. Tề Mẫn Mẫn phạm vào vài lần, thế nhưng tất cả mọi người không làm khó cô, chỉ hỏi những vấn đề cực kỳ phổ thông, ví như phải chuyên nghiệp báo cái gì, thích ăn gì, thích đi đâu du lịch.
Trò chơi tiếp tục tiến hành, đến lượt Hoắc Trì Viễn sai, mọi người hưng phấn vỗ tay.
“Có thể để Hoắc Trì Viễn lỗi đúng là không dễ.”