Chương 225
Lynda nhìn báo cáo thí nghiệm trong tay, gật đầu một cái, liền xoay người đi làm chuyện của mình.
“Dưới nhà xưởng nóng muốn chết, chú, em muốn uống nước đá!” Tề Mẫn Mẫn nói lớn sau lưng Lynda.
Sáng sớm Hoắc Trì Viễn đã lôi cô ra khỏi giường, đến nhà xưởng cũng mang cô theo, không chịu để cho cô rời khỏi tầm mắt anh quá năm mươi bước. Kết quả Lynda lại chỉ trích cô làm cho Hoắc Trì Viễn đến muộn. Lynda có biết cô ta đã hiểu lầm cô không?
“Em vẫn đang bị cảm, không được uống nước đá!” Hoắc Trì Viễn lập tức cự tuyệt.
“Em muốn ăn Haagen Dazs!” Tề Mẫn Mẫn ra vẻ đáng thương nhìn Hoắc Trì Viễn, “Cha mẹ y thuật đều rất tuyệt! Bệnh của em đã được trị khỏi rồi.”
“Thứ em uống không phải thuốc tiên.” Hoắc Trì Viễn không tin Tề Mẫn Mẫn,”Trong vòng nửa năm không được uống nước đá.”
“Nửa năm? Anh giết em đi!” Tề Mẫn Mẫn tức giận giậm chân. Cha cô cũng chưa bao giờ bắt ép cô. Nếu cô muốn ăn thuốc độc cha tuyệt đối sẽ không nói không, cha trước tiên sẽ chuẩn bị tốt xe cấp cứu, sau đó cùng cô uống.
“Nghe lời!” Hoắc Trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn vào văn phòng, ôm vào ngực thấp giọng dỗ dành:”Anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”
“Anh không cho em ăn Haagen Dazs tức là anh không thích em!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn dẩu cái miệng nhỏ nhắn. Cô biết Hoắc Trì Viễn không yêu cô, anh không hề nói “Yêu” mà chỉ nói “Thích”/ “Một cây kem thì liên quan gì đến tình cảm của chúng ta?” Hoắc Trì Viễn nhếch môi lên hỏi.
“Anh chưa xem quảng cáo nói là ‘Nếu yêu cô ấy hãy đưa cô ấy đến Haagen Dazs’ sao?” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt đáp.
“Em cũng biết đó chỉ là quảng cáo, anh có thích hay không thì liên quan gì.” Hoắc Trì Viễn so với Tề Mẫn Mẫn còn kiên trì hơn, nhất quyết không đáp ứng cô.
“Nhưng người ta nóng mà!” Tề Mẫn Mẫn tủi thân cắn môi.
Hoắc Trì Viễn cuối cùng cũng bị Tề Mẫn Mẫn đánh bại, lùi lại từng bước:”Chỉ cho phép ăn một miếng thôi!”
Tề Mẫn Mẫn hưng phấn
Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài:”Haagen Dazs có mị lực lớn như vậy sao?”
“Mị lực gì chứ? Em thích anh vì anh rất cưng chiều em!” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
“Chẳng lẽ em đang thử anh sao?” Hoắc Trì Viễn vuốt trán. Hôm qua anh đã cố gắng thương yêu Tề Mẫn Mẫn giống như Tề Bằng Trình đã làm, cô nói anh còn phải học nhiều. Hôm nay mới sáng sớm đã muốn kiểm tra rồi?
“Trả lời đúng rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhón chân, kéo Hoắc Trì Viễn thấp xuống.
Hoắc Trì Viễn chọt vào chóp mũi của cô, thanh âm thô cứng nói:”Anh đã qua cửa chưa?”
“Sáu mươi điểm!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo trả lời.
Anh còn nói không hề yêu cô, anh chiều chuộng cô chỉ vì mê luyến thân thể của cô. Cho nên anh tuyệt đối không thể được một trăm điểm. Anh còn kém tiêu chuẩn như cha rất xa!
Chạy được tiếp sức một trăm mét, thắt lưng Ninh Hạo đau đớn, anh đứng thở hổn hển. trạng thái hôm nay không tốt, trong đầu anh luôn nhớ đến Tề Mẫn Mẫn, không có cách nào tập trung thi đấu.
“Tuy rằng chỉ lấy giải ba, nhưng là rất tốt rồi!” Chủ nhiệm lớp đi đến, vỗ vai anh.
Ninh Hạo có chút áy náy nhìn chủ nhiệm. nếu anh Hoắc hết sức, giải quán quân sẽ không dành cho lớp khác. “Cô gái Vương, đều tại em.”
“Dù sao cũng chỉ là một trận đấu. không cần để ở trong lòng. Trong cuộc đời này còn rất nhiều, không thể chỉ vì mọt lần thất bại thì tuyệt vọng luôn.” Giáo viên Vương nghiêm túc an ủi Ninh Hạo. có lẽ vì xuất thân từ gia đình quân nhân, Ninh Hạo cũng không thể cho phép mình thất bại, mặc kệ là làm chuyện gì cũng phải dốc hết sức.