Chương 233
“Anh không thích ăn son môi!” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Lynda, cười nói với Tề Mẫn Mẫn.”Tự nhiên vẫn là tốt nhất.”
Tề Mẫn Mẫn kiêu hãnh ở trong lòng anh cười nói:”Em trời sinh đã tự nhiên như vậy rồi. Có những người nửa đêm nếu không tẩy trang có thể dọa chết người ta mất.”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn lườm Lynda.
Trịnh Húc vốn bình tĩnh nay không kiên trì nổi nữa mà đột nhiên cười thành tiếng. Anh vẫn cảm thấy Tề Mẫn Mẫn thực sự ngây thơ, không hiểu sao Hoắc tổng lại có thể say mê cô, hôm nay cuối cùng cũng được chính kiến cô mồm miệng lanh lợi.
Sắc mặt Lynda trong chốc lát từ đỏ chuyện sang xanh rồi lại trắng. Cô một chút đồ ăn cũng chưa động đến lại đứng dậy chạy vào toilet. Lúc trở ra thì lớp trang điểm trên mặt cô đã được tẩy đi hết, tuy sắc mặt có chút vàng vọt, nhưng đôi mắt mềm mại đáng yêu, đôi môi khêu gợi kia vẫn tràn ngập mê hoặc.
Lynda khiếu khích nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn, dùng loại ánh mắt:”loại người như cô cũng đòi so sánh với khuôn mặt hoàn hảo của tôi” liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Cô Lynda, cô vẫn nên trát phấn vào thì hơn! Không thì không ai có thể đếm nổi tàn nhang trên mặt cô mất.” Tề Mẫn Mẫn làm sao có thể cho Lynda đắc ý, lập tức trào phúng nói.
Lynda đã muốn tức giận thì Hoắc Trì Viễn rốt cục cũng mở miệng:”Nha đầu, ngoan nào!”
Dương Nguyệt Quyên đưa thuốc cho Tề Bằng Trình, quan tâm hỏi han: “Khá hơn chút nào chưa?”
Tề Bằng Trình nuốt thuốc vào sau đó khoát áo với Dương Nguyệt Quyên, ý bảo bà không cần nói gì, ông muốn yên lặng một chút.
“Anh! Vữa phẫu thuật xong lại chạy ra ngoài lúc nửa đêm. Vốn sức khỏe đã không tốt, này vẫn bị cảm mạo. Ông tự mình liệu đi!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn quở trách Tề Bằng Trình.
“Không chết được.” Tề Bằng Trình ho khan vài tiếng.
“Uống nước.” Dương Nguyệt Quyên nhanh chóng đỡ ông dậy, đưa cho ông một chén nước.
Tề Bằng Trình uống hết nước, liền nằm về trên giường: “Nhà xưởng bên kia nếu như có chuyện gì thì nói cho anh biết.”
“Bằng Trình, muốn Tề Mẫn Mẫn thay chúng ta nói một chút với Hoắc Trì Viễn không. Thuốc mới của chúng ta vẫn chưa được phê duyệt là do
“Không được làm phiền Tề Mẫn Mẫn! Chờ sức khỏe anh tốt lên, anh đi tìm Tôn Cục.” Tề Bằng Trình sốt ruột, lại ho khan.
“Tôn Cục là dượng của Hoắc Trì Viễn, anh tìm Tôn Cục có lợi gì?” Dương Nguyệt Quyên căm tức nói.
Tề Bằng Trình ôm ngực, khó chịu nói: “Chúng ta lâm sàng… thực nghiệm… các hạng đều đã đủ tư cách, anh ta làm khó dễ… không được bao lâu.”
“Anh cứ cố chấp đi! Sớm muộn gì công ty cũng bị hủy bởi sự cố chấp của anh!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn nhìn Tề Bằng Trình. Bà càng ngày càng phát hiện ta trong lòng ông chỉ có Tề Mẫn Mẫn. Ông hoàn toàn không coi bà như vợ, nhiều lắm chỉ là bạn giường, người cùng chung sống. Nhã Lam đã chết nhiều năm như vậy mà vẫn níu chặt lấy trái tim Tề Bằng Trình. Bà càng nghĩ càng ghen tỵ, liền hận Tề Mẫn Mẫn cũng nhiều thâm vài phần.”
“Anh muốn yên lặng một chút.” Tề Bằng Trình vẫy tay, ý bảo Dương Nguyệt Quyên ra ngoài.
Dương Nguyệt Quyên không cam lòng mím môi, cắn răng đi ra phòng ngủ.
Đi xuống lầu, bà ngồi ở trên ghế sofa trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định. Bà không thể cái gì cũng nghe theo Tề Bằng Trình. Tập đoàn Bằng Trình cũng không phải là của mình Tề Mẫn Mẫn, công ty hủy đi, mẹ con bà dựa vào đâu mà sống? Bà cũng không muốn tiếp tục những chuỗi ngày khổ sở vì củi gạo dầu muối.