Chương 237
“Nếu không phải vì cha cô, một nhà ba người bọn họ vẫn còn hòa thuận vu vẻ.
Nhưng hiện tại, ngoài một người đàn bà điên điên khùng khùng, thì còn gì nữa đây?Cô nói cha cô là người tốt, tôi hỏi cô người tốt rốt cuộc định nghĩa như thế nào? Ông ta không giết bác trai, nhưng bác ấy lại vì cha cô mà chết!” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ quát.
“Cha em cũng đã bồi thường!” Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, nước mắt tràn trề, trái tim cô quặn thắt.
“Cô cảm thấy tiền có thể mua lại hạnh phúc gia đình sao?” Hoắc Trì Viễn nắm chặt tay chất vấn, “Không thể!’ “Đều là lỗi của em!” Tề Mẫn Mẫn tự trách cắn môi, không hề vì mình và cha mà biện giải.
Cho dù cha có đền bù bằng cả gia sản, cũng không thể đổi lại hạnh phúc cho nhà họ Tưởng.
“Lấy lại nước mắt của cô đi! Gia đình này không cần cô phải thương cảm!” Hoắc Trì Viễn xoay người, tự ép chính mình không được nhìn nước mắt chua xót của Tề Mẫn Mẫn.
Nhắm mặt lại, cái nhăn mày khi cười của Y Nhiên như toàn bộ ánh sáng trong mắt anh.
Căn nhà này có vô số kỉ niệm của anh và Y Nhiên, giờ này nhớ lại anh phát hiện ra linh hồn mình đều bị trí nhớ chiếm cứ mất rồi.
Sự tuyệt vọng và bi thống khi đột nhiên mất đi tất cả kịch liệt xé rách trái tim anh, tình yêu của anh, linh hồn của anh.
Anh đột nhiên dùng sức đấm xuống mặt bàn.
Tề Mẫn Mẫn ngồi xổm, lấy tay che mặt, che đi nước mắt, nhưng phát hiện ra mình bất lực.”Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! …”
Cô biết dù có nói trăm ngàn câu xin lỗi cũng không thể nào xóa nhòa đi được tội lỗi của mình.
Tề Mẫn Mẫn khóc làm cho anh đau lòng. Anh ngồi xổm trước mặt cô, dùng sức nắm lấy bả vai cô, ảo não quát nhẹ:”Cô việc gì phải áy náy? Người không phải do cô giết!”
“Em chính là thủ phạm.” Tề Mẫn Mẫn bị cảm giác tội lỗi
Ngay khi cô định nói ra toàn bộ sự thật thì điện thoại của Hoắc Trì Viễn đột nhiên đổ chuông.
Anh buông Tề Mẫn Mẫn ra, đứng dậy nghe điện thoại.
Nhìn gương mặt thẳng thắn và cương nghị của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn đột nhiên mất đi dũng khí.
Một khi chân tướng bại lộ, anh còn có thể yêu chiều cô như trước đây không?
Lòng cô càng căng thẳng, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Cô biết đáp án là gì: Anh sẽ hận cô! Đem toàn bộ oán hận với cha đổ hết lên đầu cô.
Cô sợ hãi ôm bả vai, không dám tưởng tương đến kết quả kia.
Cô không sợ chết, cô chỉ sợ Hoắc Trì Viễn hận cô, phớt lờ cô.
Cô sợ những tình cảm lưu luyến sẽ không bao giờ mang lại ấm áp cho cô nữa.
So với chết còn đáng sợ hơn!
Lúc này cô mới tỉnh táo nhận ra mình yêu Hoắc Trì Viễn.
Cô ra sức cắn môi, cho dù cắn đến chảy máu.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Trì Viễn xoay người liền nhìn thấy trên môi Tề Mẫn Mẫn có vết máu. Anh đau lòng nhíu mi, bắt đầu tự trách. Bi kịch này không hề liên quan đến Tề Mẫn Mẫn, chính mình bắt cô nhận lấy tội nghiệt của cha cô. Việc này đối với Tề Mẫn Mẫn mà nói có chút tàn nhẫn. Không tìm thấy khăn giấy, anh cũng không có thói quen mang khăn tay, vì thể liền lấy tay áo giúp cô lau khóe miệng.
“Nha đầu, hôm nay anh có chút không kiềm chế được cảm xúc. Đừng khóc.”
“Chú, anh hận em đi! Hận em thật sâu! Anh không cần phải thương em!” Tề Mẫn Mẫn ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn, bức bối nói.