Chương 248
Lúc này Hoắc Hoài Lễ đi ra từ thư phòng, ông cũng ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn Hoắc Trì Viễn:”Cứ cho là con còn hận Tề Bằng Trình thì hiện tại người con lấy là con gái của ông ta. Cấp bậc lễ nghĩa chúng ta không thể thiếu. Không thể để cho người ta nói nhà họ Hoắc chúng ta không hiểu lễ độ. Hãy chọn ngày thích hợp hẹn gặp nhà bên đó thương lượng chuyện hôn lễ.”
Hoắc Trì Viễn nửa ngày không nói chuyện, sắc mặt lạnh lẽo không thay đổi.
“Tiểu tử thối! Cháu còn do dự cái gì?” Bà nội Hoắc mất hứng trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.
Bà đã tám mươi chín tuổi rồi, mà còn không nhìn ra tình cảm của cháu trai dành cho con bé Tề Mẫn Mẫn sao? Nếu đã thích thì sao không thể bỏ qua ân oán?
“Con sẽ cân nhắc.” Hoắc Trì Viễn mím môi lại thành một đường thẳng tắp.
Cứ nghĩ đến chuyện phải cung kính với Tề Bằng Trình, anh liền cảm thấy không cam lòng. Lúc này, gương mặt đầy nước mắt của Tề Mẫn Mẫn đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, làm sự lạnh lùng cứng rắn của anh bị dao động.
“Anh, chị dâu nhỏ vô tội. Anh nên cho chị ấy một hôn lễ hoàn hảo.” Hoắc Tương không biết đã đến từ bao giờ, tới ngồi cạnh Hoắc Trì Viễn.
“Tề Mẫn Mẫn phái mấy người đến làm làm thuyết khách sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút.
“Anh nên nói số tiền lớn đó của Tề Bằng Trình đủ để mua lại cả nhà chúng ta đấy!” Hoắc Tương bất mãn nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái.
“Hôn lễ là vì Tề Mẫn Mẫn, không phải là Tề Bằng Trình. Nếu ngay cả một đám cưới mà cháu cũng không thể cho con bé, con bé sẽ bị tổn thương ghê gớm lắm!” Bà nội Hoắc đau lòng nói.
Hoắc Hoài Lễ bất mãn nhìn con trai:”Quyết định như vậy đi! Con hãy sắp xếp thời gian gặp Tề Bằng Trình, cha và mẹ con sẽ hết lòng phối hợp. Hôn lễ phải thật long trọng.”
Hoắc Hoài Lễ nói xong, liền đứng dậy
“Cha…”Hoắc Trì Viễn muốn cự tuyệt, nhưng lại bí Hoắc Nhiên kéo lạ.
“4 nhiều hơn 1. Bọn em thắng!” Hoắc Nhiên giữ chặt Hoắc Trì Viễn, không kiềm chế được cười nói, “Anh, em sẽ tặng anh một bao lì xì thật lớn. Anh sẽ không thị thiệt thòi đâu!”
“Ta cũng có!” Bà nội vui vẻ cười rộ lên.
“Anh, em cũng chịu, anh đừng trông chờ vào em đến cứu anh.” Hoắc Tương trêu chọc cười nói.
“Các người…” Hoắc Trì Viễn thật không biết nên khóc hay nên cười. Nếu anh muốn tổ chức đám cưới, thì chỉ là vì Tề Mẫn Mẫn.
Bà nội hưng phấn cảm khái:”Nhà này đã ba mươi năm không hề có sự kiện náo nhiệt nào, bà với mẹ chỗ có cơ hội thể hiện tài năng rồi.”
“Hoắc Nhiên cũng có thể!” Hoắc Trì Viễn liếc gương mặt sung sướng khi người khác gặp họa của em trai mình.
“Anh, từ xưa có trưởng thì mới có thứ. Em làm sao có thể kết hôn trước anh chứ? Anh nói đúng không?” Hoắc Nhiên ôm cổ Hoắc Trì Viễn, cố tình đùa dai.
“Hoắc Tương…” Hoắc Trì Viễn lại đưa mắt nhìn em gái. “Em còn không kết hôn thì sẽ thành gái già đó!”
“Em là tài nữ, không sợ ế.” Hoắc Tương kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
“Anh, ăn xong rồi hẵng đi!” Hoắc Nhiên cười đến ngã vào ghế sô pha.
“Anh sẽ không trở về hôm nay.” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ mím môi một chút, bất mãn kháng nghị.
“Anh, anh không thoát được đâu.” Hoắc Tương trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, “Thực ra ngay cả mẹ và em đều cho rằng phải cử hành đám cưới. Anh cứ lặng yên không một tiếng động đưa người ta vào cửa như vậy, người không biết lại tưởng hai người ở chung với nhau.”