Chương 253
Phu nhân Tưởng đột nhiên nghệch đầu sang một bên, thân thể dựa vào trên vai Tề Mẫn Mẫn. Cô ngừng đọc, quay đầu nhìn đối phương.
Bác sĩ đi tới, cởi áo dài trắng trên người, khoác lên người bà, sau đó thật sự nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Lần đầu tiên bà có thể bình tĩnh như vậy.”
“Bà ấy chỉ coi tôi như con gái bà ấy thôi.”
Bác gái Tưởng nhất đình rất yêu con gái của mình.
Ánh mắt bác sĩ xẹt qua cánh tay Tề Mẫn Mẫn, lập tức lo lắng hỏi: “Rất đau sao?”
“Không sao, bác gái không phải cố ý.” Tề Mẫn Mẫn lập tức cười.
“Trở về lấy dầu hoa hồng mát xa một chút.”
“Uhm.” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn thần bí nói: “Bac sĩ, chuyện tôi tới đây có thể không nói cho Hoắc Trì Viễn biết được không?”
“Vì sao?”
“Tôi nghĩ muốn sau khi bệnh tình của bà ấy chuyển biến tốt đẹp mới nói, cho anh ấy một bất ngờ.”
“Được.”
Hoắc Trì Viễn vê nhà, không nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền xuống hỏi giúp việc:”Tề Mẫn Mẫn đâu?”
“Thiếu phu nhan nói ra ngoài chơi với bạn học.” Giúp việc nhanh chóng trả lời Hoắc Trì Viễn?
“Ừm. Bà nội đang ngủ à?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi.
Người giúp việc gật đầu, liền quay về phòng bếp tiếp tục làm việc.
Hoắc Trì Viễn kéo kéo cà vạt, đang chuẩn bị lên lầu, thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang lén la lén lút đi vào. Anh lập tức đứng giữa phòng khách chờ cô.
“Ch….h…..chú……sao anh lại về…..sớm như vậy?” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Đi chơi với bạn sao?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hỏi.
Tề Mẫn Mẫn nhớ ra chính mình đã nói dối, lập tức cười xấu hổ gật đầu:”Đúng vậy! Gặp…..gặp bạn học.
“Em chột dạ cái gì?’’ Hoắc Trì Viễn nhíu mi
“Đâu có?” Tề Mẫn Mẫn lập tức nghịch ngợm nhảy đến trước mặt Hoắc Trì Viễn, “Em thật sự đi gặp bạn học.”
“Ninh Hạo?” Hoắc Trì Viễn có chút ý tứ nhìn Tề Mẫn Mẫn. Bạn nào làm cho cô ấp a ấp úng ngoài Ninh Hạo ra thì còn ai vào đây nữa?
“Ninh….Ninh Hạo?” Tề Mẫn Mẫn có chút khiếp sợ. Hoắc Trì Viễn sao có thể nghĩ ngay đến Ninh Hạo? Anh đang ghen sao? Cô có nên khích anh một chút hay không?”Em có phải báo cáo không”
“Không cần!” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt, bỏ lại Tề Mẫn Mẫn xoay người đi lên lầu.
“Nhỏ mọn!” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi nói. Bên cạnh anh nhiều ruồi bọ như vậy, cô đã là gì chứ!
Hoắc Trì Viễn đứng trên cầu thang, xoay người lạnh lùng nói:”Còn không mau lên lầu tắm rửa? Chơi ơ đâu mà quần con lấm lem hết cả.
“Đi công viên chơi mà! Bọn em đi leo núi một chút, rồi đi chèo thuyền.”
Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ cái mông bụi bặm, nghênh ngang đi qua Hoắc Trì Viễn.
“Chơi đến điên rồi sao?’’ Hoắc Trì Viễn nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Tề Mẫn Mẫn.
“Chơi vui đến quên cả trời đất. Nếu Ngô Giai không nói mệt, em còn chưa muốn về nhà đâu!” Tề Mẫn Mẫn xoay người, tươi cười nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Ngô Giai? Không phải Ninh Hạo?” Hoắc Trì Viễn lập tức đuổi theo.