Hoắc Trì Viễn vừa vào phòng ngủ, tiện nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chôn mặt ở trong gối, chôn người ở dưới chăn mền run nhè nhẹ.
Anh nhấp môi mỏng một phen, bước nhanh đi lên phía trước: “Tề Mẫn Mẫn…”
Tề Mẫn Mẫn nghe được âm thanh của Hoắc Trì Viễn, lập tức lau hết toàn bộ nước mắt nước mũi xuống gối nằm, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh lên, cố giả bộ kiên cường cười: “Chú, tôi không sao, tôi rất tốt.
thật sự! Tôi rất tốt!”
Hoắc Trì Viễn ẩn nhẫn, nói gì cũng chưa nói, chỉ ngồi vào đầu giường, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, dùng ngón tay thon dài vụng về thô bạo lau nước mắt trên mặt cô.
Tề Mẫn Mẫn có chút rung động.
Tuy anh chưa nói gì, nhưng cô nhìn ra sự tiếc nuối của anh.
Tuy cô không biết nguyên nhân vì sao anh lại hận ba, nhưng anh đang quan tâm cô đi?
Tề Mẫn Mẫn dán mặt vào trong ngực Hoắc Trì Viễn, hai tay kìm lòng không đậu ôm lấy eo của anh.
Sự ôm ấp của anh cho cô một cảm giác ấm áp để dựa vào, để cô không nhịn được mà tiếp sát.
Dần dần, bi thống khi bị người thân bán đứng dần dần ngủ đông trong lòng cô, dần dần nhạt nhẽo, hóa thành một cọng rơm mềm nhũn…
Mưa ngoài cửa sổ đang tạnh dần, đột nhiên bên trong trở nên an tĩnh, ngoài tiếng hít thở, rốt cuộc không nghe được âm thanh nào khác.
Không biết bao lâu, đột nhiên Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu trước ngực Hoắc Trì Viễn, mảnh mai nói một tiếng: “Chú à, tôi đói!”
Hoắc Trì Viễn lập tức ngồi thẳng người, mắt lộ ra tức giận nắm chặt đầu vai của cô: “Buổi tối em không ăn cơm à?”
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cắn môi dưới, dưới ánh mắt gây sự của Hoắc Trì Viễn, oan ức cúi đầu: “Người ta…không mang ví tiền…mà còn… đã quên…”
Lúc ấy cô chỉ lo thương tâm, đâu nào nghĩ đến phải lấp đầy cái bụng của mình.
Ngay