Chương 262
“Vì sao?” Lynda không hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.” Chẳng lẽ anh không muốn sớm nắm trong tay các đại lý?”
Trịnh Húc nghe thấy Lynda nói, không khỏi lắc đầu. Cô tại sao không hiểu ra?
Giám đốc đến Thụy Sĩ mục đích chủ yếu không phải để làm ăn, mà là đưa vợ hiền đi trượt tuyết!”
“Ngay mai tôi muốn đưa Tề Mẫn Mẫn đi trượt tuyết. Cô hãy dời lịch hẹn đến năm ngày sau.” Hoắc Trì Viễn kiên quyết phân phó, một đường lui cũng không cho.
“Hoắc tổng, tôi đã xác nhận thời gian hẹn rồi, giờ sửa lại e rằng không tốt?” Lynda khó xử nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Là cô tự ý định thời gian. Không phải tôi!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Lynda liếc mặt một cái, trong mắt không thể đoán ra hỉ giận.
“Sau này tôi sẽ không dám tự quyết định nữa.” Lynda lập tức xin lỗi.
Trịnh Húc lấy điện thoại ra, gửi một văn kiện cho Hoắc Trì Viễn qua bluetooth:”Hoắc tổng, đây là bản thuyết minh sản phẩm của LEJ đã qua chỉnh sửa, có thêm phần bảo hiểm cho các loại rủi ro.”
“Được. Lát nữa lên máy bay tôi sẽ xem.” Sau khi đã nắm chắc các thông tin cơ bản, Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nhìn qua Trịnh Húc,”Đêm qua không chợp mắt sao?”
“Rõ ràng như vậy sao?” Trịnh Húc thản nhiên cười nói. Hoắc Trì Viễn chỉ cho 2 ngày để thu thập tư liệu liên quan đến công ty LEJ.
“Có một chút!” Hoắc Trì Viễn cười nói vẻ tán thưởng.
“Chú, anh nên tăng lương cho trợ lý Trịnh đi.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay Hoắc Trì Viễn, khẽ cười nói.
“Đề nghị không tồi. Anh sẽ cân nhắc.” Hoắc Trì Viễn cười nói xong, liều vòng tay ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, đưa cô đi đăng ký thủ tục.
Lynda đi
….
Sau mười giờ bay, mặc dù ở khoang thương gia nhưng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Tề Mẫn Mẫn liên tục duỗi chân duỗi tay, quay đi quay lại.
“Mệt à?” Hoắc Trì Viễn dời ánh mắt từ laptop sang Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi.
“Anh cứ làm việc của anh đi, không cần để ý đến em đâu.” Tề Mẫn Mẫn quan tâm trả lời.
Vừa lên máy bay đã xem tài liệu, anh không kêu mệt, sao cô có thể kêu chứ?
Hoắc Trì Viễn đóng laptop lại, bỏ vào trong cặp, sau đó ôm chầm lấy Tề Mẫn Mẫn, lấy chăn mỏng đắp lên cả hai người. Giọng anh rất dịu dàng nói:”Ngủ đi.
Anh ôm em ngủ.”
Tề Mẫn Mẫn nằm sát vào Hoắc Trì Viễn, quan tâm hỏi:”Chú, anh không vội sao?”
“Cái gì nên xem đều xem cả rồi, toàn là vấn đề đàm phán.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên giải thích. Lần này đi Thụy Sĩ, anh thầm nghĩ muốn cùng Tề Mẫn Mẫn đi chơi thoải mái mấy ngày.
“Vậy anh tranh thủ nghỉ ngơi đi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lui ra sau, muốn cho Hoắc Trì Viễn được yên tĩnh, nhưng anh căn bản không muốn vậy, vòng tay to vẫn không buông lỏng, làm mặt cô lại áp vào lồng ngực rộng lớn của anh.
“Anh mệt rồi!” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn nói:”Cùng nhau ngủ đi.”
Tề Mẫn Mẫn không hề kháng cự, im lặng nằm tron lòng Hoắc Trì Viễn, nhắm mắt lại.