Chương 282
“Đừng! Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt giãy dụa.
Bọn họ mới rồi đang nói về Ninh Hạo mà, không hiểu sao đột nhiên nằm trên giường rồi?
Đầu anh đúng là không như người bình thường.
“Chịu thua đi, em nằm trên.” Hoắc Trì Viễn hôn lên mắt Tề Mẫn Mẫn, tà tà cười nói.
“Em sẽ không…..” Cả người Tề Mẫn Mẫn run nhè nhẹ, mặt đỏ bừng như áng mây lúc hoàng hôn.
“Anh dạy em!” Hoắc Trì Viễn xoay người, liền đặt Tề Mẫn Mẫn nằm trên người mình.
Ninh Hạo nhìn thấy thời gian không khác là bao, Tề Lạc cho dù là tắm kỹ càng, thì lúc này cũng có thể tắm xong rồi, vì thế liền đi tới cửa phòng cô, lễ phép gõ cửa.
“Chờ!” Âm thanh ngọt ngào của Tề Lạc truyền từ ngoài cửa vào.
Ninh Hạo nhíu mày một chút, nghĩ muốn xoay người rời đi mà lại cảm thấy như vậy không lễ phép, liền đứng ở cửa chờ.
Tề Lạc mở cửa, cười mời Ninh Hạo đi vào.
Ninh Hạo nhìn thấy cô mặc áo tắm, liền không muốn vào nhà: “Anh chờ em bên ngoài.”
“Em cũng đâu phải hổ, sẽ ăn thịt anh sao?” Tề Lạc hờn dỗi nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo nhìn thấy cổ áo tắm của cô rộng mở, có chút xấu hổ đỏ mặt nói: “Em,… mau thay quần áo rồi ra.”
“Vậy chờ em một chút.” Tề Lạc xoay người trở về phòng, lại không đóng cửa lại. Vì để cho anh nhìn ngắm mình, cô cố ý không thay quần áo, mặc áo tắm đợi hơn nửa tiếng đồng hồ. Cô cũng không tin mình không bằng Tề Mẫn Mẫn.
Ninh Hạo nghe được âm thanh cô thay quần áo, dùng tay đóng cửa lại,
Tề Lạc thay đổi một bộ váy màu lam đi ra: “Anh Ninh Hạo, đi thôi, em mời khách.”
“Sao có thể để em mời?” Ninh Hạo nhàn nhạt nói.
“Nhiều xấu hổ.” Tề Lạc cười khẽ nói: “Nếu không như vậy, chúng ta chia nhau.”
“Cũng được.” Ninh Hạo gật đầu một cái. Như vậy cũng được, người nào cũng không thiếu người nào.
Tề Lạc oán giận bất mãn ở trong lòng. Đây là Ninh Hạo có bao nhiêu nghĩ ngợi muốn phân rõ ranh tuyến với cô.
….
Hoắc Trì Viễn ở bên cạnh hôn Tề Mẫn Mẫn, vừa cởi áo tắm của cô. Vừa cởi bỏ đai lưng, liền nghe thấy trong bụng cô truyền đến tiếng thầm thì. Anh thất bại nằm ngửa trên giường, miệng khẽ nguyền rủa một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh nở nụ cười: “Nến!”
Gọi anh để cho cô ở trên! Kết quả người hố lại là anh!
Hoắc Trì Viễn ngồi xuống, vỗ gáy cô, lãnh khốc nói: “Nhanh thay quần áo, anh đưa em đi ăn cơm!”
“Cơm nước xong em muốn đi quán bar!” Tề Mẫn Mẫn ghé vào ngực anh, làm nũng nói.
“Không được!” Hoắc Trì Viễn phụng phịu từ chối.
“Dựa vào đâu?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
“Đây không phải là chỗ trẻ con nên đi.” Hoắc Trì Viễn cau mày trả lời.
“Trẻ con? Chú à, em 18 tuổi rồi!” Tề Mẫn Mẫn nổi giận mở miệng nói.