Chương 285
Anh ngồi lên ghế sô pha, không để Tề Lạc giúp đỡ, tự với lấy thuốc khử trùng, dùng miệng mở nắp bình rồi lau đi miệng vết thương.
“Đau không?” Tề Lạc đau lòng hỏi.
Ninh Hao lắc đầu, không nói gì.
Khi anh muốn xé bông băng thì Tề Lạc nhanh tay cầm bông băng lên, xé gói ni lông, hay tay đưa đến: “Anh lấy đi.”
Ninh Hạo không tình nguyện giơ tay đến trước mặt Tề Lạc.
Đầu của hai người chụm vào nhau rất sát, vừa đưa bông cho anh vừa nói:”Em thấy miệng vết thương không quá sâu, chắc sẽ mau lành thôi. Anh mấy ngày này đừng để nói bị dính nước.”
Lúc này, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy Tề Mẫn Mẫn cầm hộp thuốc đi vào:”Lớp trưởng, tớ giúp cậu….”
Lúc Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Tề Lạc, lập tức dừng bước, vẻ mặt không rõ hỉ giận trợn mắt nhìn Tề Lạc.
Ninh Hạo nghe thấy giọng của Tề Mẫn Mẫn, lập tức giật mình đứng dậy, nắm chặt tay:”Tề Mẫn Mẫn….bọn tớ…..”
Tại sao mỗi lần anh ở cùng Tề Lạc đều bị Tề Mẫn Mẫn bắt gặp? Cô sẽ không hiểu lầm chứ?
Tề Lạc ngồi trên sô pha, thu dọn xong đồ bỏ đi rồi hỏi:”Chị, sao chị lại đến đây? Anh rể đâu?”
“Anh ấy đang làm việc.’’ Tề Mẫn Mẫn lạnh nhạt nói xong, liền đưa tay đang cầm một lọ thuốc về phía Ninh Hạo,”Đây là thuốc bột Vân Nam, rắc lên miệng vết thương sẽ mau lành.”
Nói xong, cô để thuốc lên bàn rồi đi ra ngoài.
“Tề Mẫn Mẫn, cậu hiểm lầm rồi!” Ninh Hạo vội đuổi theo, bắt được cánh tay Tề Mẫn Mẫn, vội vàng giải thích. Cho dù anh chỉ có làm con ngựa giấy học cùng trường với cô, anh cũng không muốn bị cô hiểu lầm chuyện với
Tề Mẫn Mẫn giằng ra khỏi bàn tay của Ninh Hạo, bước chân kiên định đi ra ngoài, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho Ninh Hạo.
Ninh Hạo buồn bực vò tóc.
Tề Mẫn Mẫn chắc chắn đã hiểu lầm rồi!
“Anh Ninh Hạo, anh có muốn em bôi nó lên cho anh không?” Tề Lạc chỉ vào thuốc bột Vân Nam mà Tề Mẫn Mẫn để lại.
“Em về đi! Anh muốn ngủ!” Ninh Hạo đưa lưng về phía Tề Lạc, lạnh lùng nói.
Tề Lạc phẫn nộ đứng dậy, lướt qua Ninh Hạo đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Ninh Hạo, anh buồn bực nện nắm đấm lên bàn trà.
…..
Lúc Tề Mẫn Mẫn trở về phòng, Hoắc Trì Viễn vừa cúp điện thoại. Anh thấy mắt mũi cô tối tăm liền quan tâm hỏi:”Thế nào? Ninh Hạo lại chọc giận em rồi sao?”
“Sao có thể là lớp trưởng?” Tề Mẫn Mẫn chu miệng.”Là Tề Lạc. Nó đúng là con ruồi.”
“Cô và Ninh Hạo đều độc thân, theo đuổi tình yêu không phải là cái tội. Nha đầu, em phản ứng hơi quá rồi.” Hoắc Trì Viễn nhướng đôi mày rậm, vẻ mặt không hờn giận.
“Ý anh là em đang xen vào chuyện của người khác sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Ninh Hạo có yêu Tiếc Lạc hay không là việc của cậu ta.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói xong, liền xoay người vào phòng tắm.