Chương 287
“Hết sức thương em! Hết sức cưng chiều em! Hết sức…yêu em.” Hoắc Trì Viễn trong lòng đau nhói. Anh cảm thấy mình đang phản bội lại ký ức với Y Nhiên.
Tề Mẫn Mẫn nghe được lời nói của Hoắc Trì Viễn, nước mắt tràn đầy, không hiểu sao lại có chút buồn bã.
“Chú, anh có thể vẫn yêu chị Y Nhiên. Em không muốn tranh với chị ấy.” Cô đã cướp đi hạnh phúc của Y Nhiên, không thể lại cướp đi người cô ấy yêu nữa. Cô chỉ cần có chút tình cảm này là đủ rồi.
Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói:”Đúng là đồ ngốc!”
Hoắc Trì Viễn cúi đầu muốn hôn môi Tề Mẫn Mẫn, cô nghịch ngợm lui ra phía sau: “Chú, phía dưới là phòng tắm.”
Hoắc Trì Viễn vỗ mặt cô: “Đi thôi.”
Tề Mẫn Mẫn lưu luyến không rời nhảy xuống giường, lúc Hoắc Trì Viễn cho rằng cô phải cầm lấy một bản bút kỹ muốn tiếp tục chỉnh lại tư liệu thì đột nhiên cúi người, hôn cô một cái.
Hoắc Trì Viễn sửng sốt, yết hầu không khống chế được mấp máy môi: “Nha đầu!”
Tề Mẫn Mẫn cười xoay người chạy đi. Cô phát hiện trêu đùa anh có cảm giác rất tốt.
Lúc cô tăm rửa xong trở lại phòng ngủ khi đó, nhìn thấy anh đang cầm bút ký làm việc. Cô không dám quấy rầy anh, nhẹ nhàng xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh anh, nghiêng người, mê muội nhìn dáng vẻ đang làm việc của anh.
Có lẽ là không mang kính cận, con ngươi anh nheo lại, mà có thểm chút nguy hiểm.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Hoắc Trì Viễn cũng tổng hợp xong tư liều, đặt laptop lên tủ đầu giường. vừa quay người, anh nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang mở to mắt nhìn mình. Anh sửng sốt một chút: “Nha đầu, sao em chưa ngủ?”
Anh vừa mới chăm chú công tác, ngay cả lúc nào cô lên giường thì anh cũng không rõ ràng lắm.
“Luôn luôn nhìn không đủ. Dáng vẻ anh làm việc cực kỳ tổng giám đốc.” Tề
“Cực kỳ tổng giám đốc?” Hoắc Trì Viễn nhíu mi. Đây là từ hình dung gì? Nghĩa xấu vẫn là nghĩa tốt?
“Cực kỳ man, cực kỳ uy vũ, cực kỳ nghiêm túc…” Tề Mẫn Mẫn cười giải thích.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn lấy tay kéo cô vào trong ngực, cười nói: “Còn có thể thật nhiệt tình!”
“Chú à, anh muốn làm gì?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, trái tim bắt đầu nhảy bùm bùm.
“Tổng giám đốc muốn ăn cô bé quàng khăn đỏ!” Hoắc Trì Viễn cười giữ lấy cái ót của Tề Mẫn Mẫn, nhiệt tình che môi cô.
“Chú à, em… cũng không thể được… Xin anh tha cho em?” Tề Mẫn Mẫn thở hồng hộc hỏi.
“Không thể! Nợ của anh em còn chưa trả!” Hoắc Trì Viễn xoay người ôm cô.
“Sao anh vẫn còn nhớ?” Tề Mẫn Mẫn kiều mỵ như đóa hoa nở rộ, đáy mắt dập dờn nước sắc.
“Cái gì cũng đều có thể quên, nhưng cái này không thể quên!” Hoắc Trì Viễn cười hô hô trả lời, ôm sát lấy eo Tề Mẫn Mẫn: “Đây chính là phúc lợi của anh.”
“Chú thối tha! Anh đúng là đồ hư hỏng!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực đẩy Hoắc Trì Viễn.
“Gọi anh là Mạc, anh sẽ bỏ qua cho em!” Hoắc Trì Viễn cầm tay cô, tà tà cười nói.
“Gần mực thì đen?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi han. Không nghĩ tới anh vậy mà có thể dùng chiêu này uy hiếp cô, anh là có bao nhiêu không muốn cô gọi anh là Chú? Nhưng là cô không thể để anh toại nguyện như vậy?
“Anh Mạc, anh Mạc!” Hoắc Trì Viễn đầy ý cười.
Tề Mẫn Mẫn nghe được Hoắc Trì Viễn nói, làm động tác nôn mửa: “Ghê tởm!”
“Không gọi sao?”