Chương 292
Tề Bằng Trình cũng không ngủ được. Không biết Tề Lạc chạy tới Thụy Sĩ có quấy rầy Tề Mẫn Mẫn hay không. Hi vọng Hoắc Trì Viễn có thể bảo vệ tốt cho Tề Mẫn Mẫn.
Sau khi Lynda mặc áo cứu sinh, xoay người đi đến đối diện với Tề Mẫn Mẫn, kiêu ngạo cười cười. Tề Mẫn Mẫn không trượt tuyết giỏi bằng cô, thuyền buồm bơi lội càng không thể. Lúc cô học đại học đã từng tham gia đại hội thể dục thể thao, giành được nhiều giải thưởng.
Hoắc Trì Viễn kéo áo phao cứu sinh cho Tề Mẫn Mẫn, đứng dậy kiểm tra một chút, sau đó quan tâm hỏi han: “Sợ à?”
“Không sợ, anh có thể bảo vệ em!” Tề Mẫn Mẫn cười ngẩng đầu, tràn ngập tin tưởng nhìn Hoắc Trì Viễn.
Ba không biết bơi, cho nên loại vận động dưới nước này, cô chưa từng tham gia. Nhưng có Hoắc Trì Viễn ở đây, cô không sợ gì cả.
Hoắc Trì Viễn cưng chiều xoa tóc của cô: “Anh sẽ không để em rớt khỏi thuyền.”
Ngay lúc Lynda ghen tỵ nhìn Hoắc Trì Viễn động viên Tề Mẫn Mẫn, Trịnh Húc đã chạy tới: “Hoắc tổng, thuyền đã chuẩn bị xong.”
“Cậu và Lynda cứ thoải mái chơi đùa! Hôm nay không nói chuyện công việc, tất cả điện thoại cũng không tiếp!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền kéo Tề Mẫn Mẫn lên thuyền.
Khi Tề Lạc kéo theo Ninh Hạo chạy đến, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang nhảy lên thuyền, sau đó đưa tay cho Tề Mẫn Mẫn. Cô lập tức kêu to: “Chị, anh rể, hai người cũng ở đây sao?”
Tề Mẫn Mẫn nghe được âm thanh của Tề Lạc, không cảm xúc nhíu mày, thiếu chút nữa rơi xuống nước.
Hoắc Trì Viễn khẩn trương duỗi tay, kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực. Sau một lúc sợ bóng sợ gió, anh vỗ lưng cô, ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tề Lạc một cái: “Chị, chị không sao chứ? Không phải em cố ý dọa chị đâu!”
Tề Lạc vội vàng giải thích.
“Không sao!” Tề Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn Ninh Hạo một cái, liền đừng ở
“Nhìn có vẻ hay hay. Anh Ninh Hạo, chúng ta cũng chơi thuyền đi?”
“Anh rất muốn chơi cái khác. Tự em chơi đi.” Ninh hạo nói xong, liền đi hướng khác, bỏ lại Tề Lạc một mình.
Tề Lạc oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng của Ninh hạo.
Cô thuê một chiếc thuyền đơn, sau khi ăn mặc chỉnh tề, cố gắng tiếp sát bọn Tề Mẫn Mẫn. Hôm nay cô rất muốn để cho Tề Mẫn Mẫn xấu mặt.
Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, cùng nhau đồng hành đi tới đi lui, có nhiều lần người của bọn họ nghiêng đến 90 độ, khi lưng của bọn họ xẹt qua trên mặt hồ khi đó, Tề Mẫn Mẫn kích thích hoan hộ: “Hoắc Trì Viễn, quá kích thích rồi!”
Hoắc Trì Viễn chỉ cúi đầu, cưng chiều hôn lên đỉnh đầu cô: “Chơi nhảy cầu còn kích thích hơn. Chờ em học được cách khống chế thuyền buồm. Anh đưa em đi chơi.”
“Cảm giác rất khó. Ngay cả căn cứ hướng gió như thế nào cũng đều không học xong.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, cười nói. Đột nhiên, trong tầm mắt của cô xuất hiện bóng dạng Ninh Hạo, chỉ thấy anh cầm một đoạn dây, ở trong nước thản nhiên di chuyển thân thể, giống như đang làm kỹ năng đặc biệt, đẹp trai rõ ràng: “Hoắc Trì Viễn, anh nhìn đi!
Lớp trưởng!”
“Đó chính là nhảy cầu. Không nghĩ tới cậu ta chơi giỏi như vậy.” Hoắc Trì Viễn nhấp môi mỏng, không tình nguyện khen ngợi.
“Em cũng không nghĩ tới, thế nhưng lớp trưởng là kiện tướng thể dục thể thao, loại vận động này đối với cậu ấy chỉ là một bữa ăn sáng!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo khen ngợi Ninh hạo, giống như đang khen ngợi anh của mình.