“Anh à, phụ nữ của anh nhất định… nhất định rất nhiều, không thiếu ai…” Tề Mẫn Mẫn luống cuống.
Tuy cô từng gặp qua không nhiều đàn ông, nhưng cũng biết người đàn ông này ở bên ngoài được cho là cực phẩm.
Tiểu thuyết ngôn tình không phải đã viết những tổng giám đốc vàng đều có rất nhiều tình nhân sao?
Hoắc Trì Viễn nhíu mày: “Nhiều thêm một người như cô nữa cũng không tính là nhiều.
Nếu Tề Bằng Trình đưa cô cho tôi, tại sao tôi phải từ chối?”
Nói xong, Hoắc Trì Viễn thả khăn tắm ở bên hông xuống, cuồng bạo hôn lên cánh môi mê người của Tề Mẫn Mẫn.
Tự nhiên bị ma quỷ thương tổn, Tề Mẫn Mẫn chỉ còn lại có đau đớn.
Cô đau đớn không chỉ là thân thể, mà còn là vết thương chồng chết trong tim.
Đặt tình thân và danh lợi ở trước mặt, ba đã lựa chọn danh lợi.
Cô không rõ làm sao ba có thể hy sinh sự trong sạch của cô.
Ông yêu thương cô như thế, coi cô như hòn ngọc quý trên tay.
Kết quả ngọc quý cũng thành ngọc nát.
Cô vùi mặt vào trong gối, dùng lực cắn môi.
Cho dù đau đớn cô cũng không cần khóc.
Cô không muốn để cho Hoắc Trì Viễn nhìn thấy sự yếu ớt của mình.
“Không thể nghĩ được cô gầy như vậy mà cũng có chút da thịt.” giọng nói của anh tràn ngập trào phúng truyền vào trong tai của Tề Mẫn Mẫn, khiến cô xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, không chịu nổi khốn khổ mà vặn vẹo thân thể.
“Anh cũng làm nhanh lên!” Cô căm tức quát.
Nếu chạy không thoát, cô chỉ có thể cầu nguyện cho nó nhanh chóng kết thúc.
“Khiến cô thất vọng.”
Hoắc Trì Viễn dùng cả đêm triền miên để nói cho cô biết, anh có bao nhiêu mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng Hoắc Trì Viễn đã tỉnh lại, còn chưa kịp thương tiếc cho bản thân vì mất đi trong sạch, liền nghe thấy cửa phòng bị người ta phá ra.
Cô kinh ngạc nhìn thấy một đám phóng viên cầm camera đi từ