“Ngọt! Tôi muốn uống nước chanh!” Cô Liếm môi, nói.
“Lại hồ đồ rồi!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi muốn uống nước chanh!” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, ở trong lòng anh mà làm nũng.
“Đây là thuốc hạ sốt, không phải nước chanh!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ giải thích.
“Chú là người xấu, cũng không cho người ta uống nước chanh! Chỉ biết cho người ta uống canh gừng!” Tề Mẫn Mẫn quệt miệng quyết đoán, thân thể nhỏ xinh leo lên người Hoắc Trì Viễn, trái lại tự tìm kiếm.
“Không nên cử động!” Hoắc Trì Viễn bóp chặt Tề Mẫn Mẫn, không cho cô lại nháo.
Đột nhiên cô cắn môi Hoắc Trì Viễn, đầu lưỡi nhỏ xinh liếm môi mỏng của anh, dường như đang muốn tìm thức ăn.
Hoắc Trì Viễn gầm nhẹ một tiếng, xoay người ép Tề Mẫn Mẫn dưới thân: “Vốn dĩ anh không muốn đụng vào người em, là em trêu chọc anh!”
“Nước chanh!” Tề Mẫn Mẫn hồ đồ chỉ muốn uống nước chanh, vậy mà lại không biết sống chết liếm môi.
Hoắc Trì Viễn phủ lên môi của Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn đục nói: “Nha đầu, chuyện kia cũng có thể cực kỳ nhẹ nhàng.
”
Anh nuốt sạch cánh môi của cô, sau đó liền với lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, ngắm về nơi nào đó ấn một cái.
Tuy anh thích cô hồn nhiên gợi cảm, cũng nên ghi lại rồi ham mê thưởng thức.
Môi của cô có vị nhàn nhạt của thuốc, quả thật là vị nước chanh, có một chút ngọt, nụ hôn bắt đầu như uống vào mật, để cho anh quyến luyến.
Bây giờ, anh không vội vàng xao động, dùng hết dịu dàng của mình, khi nghe được âm thanh ngân lên mềm mại của cô, trái tim lạnh lẽo của anh như bị hòa tan trong nháy mắt, giống như núi tuyết ngàn năm được nắng âm chiếu rọi, động tác của anh lại càng thêm dịu dàng.
….
Ngày hôm sau, sau khi Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại phát hiện ngang hông mình đang có một cánh tay trắng sứ thon dài, khiến cô lập tức sợ đến mức mở mắt ra.
Cô không mặc