Chương 337
“Chắc là cãi nhau. Đừng lo lắng quá, đầu giường ầm ĩ cuối giường lại hòa hợp, anh mình lại không muốn Tề Mẫn Mẫn chịu uất ức.” Hoắc Tương hạ giọng, thì thầm với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên bĩu môi: “Anh mình tâm tư thật khó đoán.”
“Không có việc gì đâu. Chị dâu nhỏ cứ làm nũng là được rồi.” Hoắc Tương nhìn qua Tề Mẫn Mẫn, mắt cười nói. Nếu cô là đàn ông, nhất định sẽ không cự tuyệt một người vợ khêu gợi đáng yêu như vậy làm nũng với mình.
Cô tin Tề Mẫn Mẫn!
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy ánh mắt của mọi người đều hướng vào mình, liền nuốt thức ăn không được tự nhiên, đứng dậy nói: “Em no rồi. Mọi người cứ từ từ ăn.”
Nói xong, cô chạy ra khỏi nhà ăn như đang đi chạy nạn, nhanh chân lên lầu.
“Anh cũng ăn no rồi.” Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn rời đi, cũng buông đũa xuống rời đi.
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đuổi theo, Chu Cầm nghi hoặc cắn đũa: “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Anh ấy kín miệng quá hỏi không nói.” Hoắc Tương nói.
“Nếu anh ấy để ý chuyện Tề Mẫn Mẫn là con gái của Tề Bằng Trình, trong lòng sinh hận thì không nên cưới con bé.” Chu Cầm cau mày nói.
“Hai người bọn họ hồi trước không phải rất ân ái sao?” Hoắc Nhiên tự hỏi, nhỏ giọng nói,”Hồi đó nhìn thấy anh ấy mua “áo mưa” ở trong siêu thị, mua hẳn một tá. Cuộc sống của bọn họ chắc rất hài hòa.”
“Thật không? Bà sắp có chắt để bế rồi.” Bà nội Hoắc vui mừng tươi cười. Bà không quan tâm cháu trai cưới vợ vì mục đích gì. Chờ nó có hai đứa nhỏ rồi, cái gì thù cái gì hận đều sẽ tan thành mây khói.
“Không hề! Là anh của cháu dùng.” Hoắc Nhiên sắc bén nhắc nhở bà nội. “Chị dâu nhỏ vẫn
“Vậy sau khi học cấp 3 thì sao?” Bà nội Hoắc vui tươi hớn hở hỏi lại.
“Đại học cũng có thể mà!”
“Ai nói sinh viên thì không thể sinh con? Tạm nghỉ học là được!”
“Bà nội, không ngờ bà có thể nói ra câu nói đáng đồng tiền như vậy.” Hoắc Tương khoa trương mở to mắt, giơ ngón cái lên trước mặt bà nội Cố.
“Tất nhiên! Mỗi ngày bà đều lên mạng. Bạn trên mạng của bà có một số người là sinh viên.” Bà nội Hoắc tự hào trả lời.
“Oa!” Hoắc Tương có chút khiếp sợ,”Bà nội, chuyện này sao cháu lại không biết gì vậy?”
“Bà là vì muốn hiểu được cái chủ nghĩa độc thân của cháu, đương nhiên là không thể nói cho cháu biết!” Bà nội Hoắc đắc ý nói.
“Bà nội, hay bà nghiên cứu Hoắc Nhiên đi!” Hoắc Tương làm nũng kháng nghị.
Cô là không muốn kết hôn, không phải là vì chủ nghĩa độc thân mà là vì không có người đàn ông nào xuất sắc đến mức để cô phải buông bỏ tự do của mình.
Cô có năng lực nuôi sống chính mình, nhuận bút tiểu thuyết một năm của cô lên đến mấy trăm vạn, dù không kết hôn cô cũng có thể tự do tùy thích.
Chưa kể, không kết hôn cô muốn đi sưu tầm dân ca ở đâu cứ nhấc chân là có thể đi, nếu kết hôn rồi sẽ bị quản chế.
Cô cũng không muốn tự tìm cho mình một người chỉ huy.
“Nó ấy à? Bà không rảnh trông nom!” Bà nội Hoắc nhìn Hoắc Nhiên, vẻ mặt khinh thường.