Chương 364
Hoắc Trì Viễn tự trấn định nhìn thẳng về phía trước, bắt đầu thật sự tắm rửa cho cô, bắt buộc chính mình không được cúi đầu.
Anh không phải người đàn ông chưa từng trải qua việc đời, từ trước đến nay anh đều tự hạn chế, không phải bởi vì nhìn thấy phụ nữ là cơ thể liền có phản ứng.
Nhưng là Tề Mẫn Mẫn lại khiến anh ngoại lệ nhiều lần.
Sự kiềm chế của anh vốn không có tác dụng ở trước mặt Tề Mẫn Mẫn.
Khi Tề Mẫn Mẫn không cẩn thận ngã vào trên người anh, thân thể của anh lập tức cứng đờ.
Tề Mẫn Mẫn cảm giác được phản ứng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng.
“Ôm cổ anh!” Hoắc Trì Viễn khàn khàn ra lệnh.
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu chớp mắt.
Hoắc Trì Viễn khí phách kéo tay của cô đặt lên cổ mình, sau đó nâng cô lên, để cô hướng về phía bồn tắm lớn bên cạnh: “Không được bỏ tay ra!”
Lúc Hoắc Trì Viễn triển khai công kích, Tề Mẫn Mẫn bị đâm cho thiếu chút nữa rơi vào trong bồn tắm, cô lập tức ôm chặt lại.
“Tắm rửa… anh là người… xấu….” Tề Mẫn Mẫn bất ổn kháng nghị.
“Ai cứ như thế trước mặt anh?” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, hôn lên cổ cô, âm thanh khàn khàn nói.
“Nghi em… rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nói. Nhưng là cô chưa hờn giận được đủ một chút nào liền bị anh cưỡng chế, miệng nhỏ nhắn chỉ ngâm nga chứ không kêu lên được âm thanh nào khác.
Lúc Tề Mẫn Mẫn mệt đến mức nằm úp sấp ở trên giường, Hoắc Trì Viễn cưng chiều xoa người cô, sau khi động vào gáy của cô, thở dài: “Gần đây sao lại bị thương nhiều thế?
Đầu còn đau không.”
“Không động vào sẽ không đau.” Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Trì Viễn nghĩ nơi này là do anh làm cô bị thương, cho nên khẩn trương giải thích: “Chú à, chỗ này không phải do anh đâu, là em tự bị đụng vào tường.”
“Ngu ngốc! Đến tường cũng có thể đụng vào!” Hoắc Trì Viễn đau lòng ôm
“Người ta không cẩn thận thôi.”
Cô gắt gao ôm lấy anh, bởi vì một phút ấm áp này mà cảm động.
Ngày hôm sau rời giường, Hoắc Trì Viễn đã thức dậy. Cô chạy vào phòng ngủ, Hoắc Trì Viễn giơ dao cạo râu vô cùng cao, dường như sợ lưỡi dao sẽ làm cô bị thương.
“Em giúp anh.” Tề Mẫn Mẫn không trượt xuống khỏi thân thể của anh, bắt được dao cạo râu, giúp anh cạo.
Hoắc Trì Viễn nâng cô lên, đặt cô lên bồn rửa mặt, con ngươi thâm thúy có chút hoảng hốt nhìn cô.
Tề Mẫn Mẫn dùng khăn mặt lau sạch sẽ cho anh sau khi cạo râu xong, nắm lấy cằm bắt anh soi gương nói: “Nhìn nè? Có phải là siêu cấp đẹp trai không?”
“Có người nào khen người đàn ông như vậy không?” Hoắc Trì Viễn soi gương, nhíu mày nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Có! Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo ngẩng đầu: “Liền là em.”
Hoắc Trì Viễn cười khóa cô vào trong gnuwjc.
Anh thật cao hứng.
Y Nhiên, đừng có trách anh, anh thật sự không bỏ cô ấy xuống được.
Hoắc Trì Viễn yên lặng giải thích ở trong lòng.
Mỗi lần anh hung hăng ngược đãi cô, cũng chính là mỗi lần anh làm mình đau đớn.
“Chú, về sau chúng ta vẫn như vậy có được không?” Tề Mẫn Mẫn rúc vào trong ngực anh, không yên bất an hỏi: “Mỗi lần anh hung dữ với em em đều vô cùng khó chịu. Trái tim giống như bị kim đâm vào vậy.”
Anh đối với cô tốt, cô lại sợ hãi, sợ anh đảo mắt lại trở mặt, sợ phần dịu dàng này chỉ như là hoa quỳnh ngắn ngủi.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn lâm vào im lặng, thật lâu không có trả lời.
Vẫn như vậy, cưng chiều cô? Yêu cô?
Anh có thể sao?