Chương 370
“Ngân hàng có yêu cầu thanh toán khoản vay như thế nào thì em cũng nên cho anh biết chứ! Anh có bán thể diện già này đi thì cũng thư thả được vài ngày!” Tề Bằng Trình thở dài.
“Nhưng mà bệnh nhân kia tử vọng cũng không phải 100% do thuốc của chúng ta!” Dương Nguyệt Quyên cố gắng bào chữa cho bản thân, “Lão Lý nói bệnh nhân có tiền sử bị dị ứng cực kỳ nghiêm trọng. Là bác sĩ thất trách, không để bệnh nhân nằm lại viện theo dõi thêm mà cho họ về nhà khiến bệnh nhân chết giữa đường như vậy!”
“Mặc kệ vì nguyên nhân gì, tóm lại bệnh nhân vì dùng thuốc quá hạn của chúng ta nên mới chết. Chúng ta phải có trách nhiệm!” Ánh mắt Tề Bằng Trình trách cứ nhìn Dương Nguyệt Quyên, “Những loại chuyện thế này không được tái phạm nữa! Em mau thu hồi lại tất cả số thuốc quá hạn đấy cho anh! Sau đó, lấy một trăm vạn bồi thường cho người nhà bệnh nhân.
Nói với họ đây là tấm lòng của chúng ta, bọn họ muốn kiện chúng ta hay không đó là quyền của họ!”
“Đã cầm tiền lại còn kiện chúng ta vậy bọn họ đúng là không biết điều!”
“Anh nói, muốn kiện hay không đó là quyện của họ. Anh bảo em đưa 100 vạn Tệ bồi thường đó là vì bỏ một trăm vạn cũng không khiến người ta sống lại được!” Tề Bằng Trình tức giận, trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên. Ông phát hiện, khi có vấn đề xảy ra thì cách cư xử của bà ta đều có vấn đề. Chẳng lẽ đến tận bây giờ, ông vẫn chưa hiểu rõ bà ta sao!
Tham lam, chỉ vì món lợi trước mắt, coi tiền là quan trọng nhất mới là con người đích thực của Dương Nguyệt Quyên sao!
“Ông muốn muốn sao thì tùy!” Dương Nguyệt Quyên phát cáu, quay lưng đi, không để ý đến Tề Bằng Trình nữa.
Đúng lúc này, Hoắc trì Viễn kéo tay Tề Mẫn Mẫn vào phòng bệnh. Thấy vậy, anh nhếch môi cười lạnh, mỉa mai: “Có tiến bộ! Biết lợi dụng lòng người, không dùng tiền nữa!”
Tề Bằng Trình nhìn thấy Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đi vào, lập tức ngồi dậy. Ông không để ý đến sự châm chọc của Hoắc trì Viễn, vẫy tay với Tề Mẫn Mẫn: “Bảo bối yêu quý, tại sao con lại tới đây?”
“Ba!” Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng Tề Bằng Trình, đôi mắt ầng ậc nước: “Ba làm
“Đừng sợ!” Tề Bằng Trình yêu thương vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, “Không phải ba vẫn còn tốt sao? Đừng khóc, mạng ba lớn, ông trời không dám nhận đâu!”
Vành mắt Tề Mẫn Mẫn đỏ ửng nhìn Tề Bằng Trình, “Ba, có phải công ty gặp vấn đề khó khăn? Gặp vấn đề về tài chính đúng không?”
Vừa rồi, ở ngoài cửa, cô nghe thây Dương Nguyệt Quyên nói ngân hàng đòi nợ, xem ra công ty gặp vấn đề lớn rồi. Ba chưa bao giờ nói những điều này với cô, để cô và Hoắc trì Viễn sống vui vẻ cùng nhau. Mà cô cũng chẳng bao giờ hỏi đến việc làm ăn của ba, chia sẻ gánh nặng giùm ba. Đột nhiên, cô cảm thấy bản thân không phải là một đứa con ngoan.
“Không sao cả! Vẫn ổn mà, con không cần lo lắng!” Tề Bằng Trình vuốt ve hai má con gái, cười hiền lành.
“Con không tin!” Tề Mẫn Mẫn không tin lời ba nói nữa. “Ba toàn như vậy thôi! Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu!”
“Tề Mẫn Mẫn, hiện tại công ty đang thiếu hụt ít nhất là hai triệu Tệ. Ba con không muốn để con lo lắng nên vẫn giấu con!” Dương Nguyệt Quyên đột nhiên xen vào. Tề Bằng Trình không muốn nói với Tề Mẫn Mẫn, bà ta càng muốn nói. Là một thành viên của Tề gia, Tề Mẫn Mẫn chẳng bỏ ra chút công sức gì chỉ ngồi hưởng thụ, quá tiện nghi cho nó rồi! Thêm nữa, Hoắc trì Viễn là người có tiền, muốn cứu tập đoàn Bằng Trình chỉ cần một câu nói mà thôi. Tề Bằng Trình không muốn khiến con gái thấp kém trước mặt Hoắc trì Viễn sao!
“Hai triệu?” Tề Mẫn Mẫn vô cùng sửng sốt, cô không nghĩ nhiều như thế. Một khoản tiền lớn như vậy cô biết đi đâu mà mượn đây!
Tiêu Bằng Trình không hờn không giận quát Dương Nguyệt Quyên: “Lắm miệng!”
“Tề Mẫn Mẫn là con gái ông, con bé cũng nên vì ông mà chia sẻ chút chuyện phiền não chứ!” Dương Nguyệt Quyên hợp tình hợp lý nói. Bà không cho rằng mình nói sai điều gì cả.