Chương 380
Nói xong, Ứng Mẫn mang theo tâm trạng chán nản vào bệnh viện, suốt cả quãng đường cô không quay đầu lại giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo không để cho người khác thấy sự đau khổ của bản thân.
Tề Mẫn Mẫn nhìn Ứng Mẫn đầy đồng tình, cô hiểu rõ cảm giác của cô ta lúc này.
Ứng Mẫn là cô gái tốt, chẳng qua là yêu sai người thôi!
Hoắc trì Viễn là của cô, cô không thể để cô ta cướp được!
Cho dù muốn hận, thì hai người bọn họ sẽ vẫn ở bên nhau!
“Đáng tiếc chỉ có một Hoắc trì Viễn mà thôi!” Tề Mẫn Mẫn thở dài!
“Nếu có hai Hoắc trì Viễn thì em định cho người khác một Hoắc trì Viễn sao?” Khuôn mặt Hoắc trì Viễn lạnh lẽo, dùng lực vỗ gáy Tề Mẫn Mẫn. Đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái ngốc như vậy. Lại có thể thông cảm với tình địch nữa!
“Chủ nhiệm Ứng là một cô gái tốt! Yêu đơn phương một người rất đau khổ, không có được lại càng đau khổ hơn. Em chỉ thông cảm cho cô ấy, nhưng em sẽ không dâng anh cho cô ấy đâu!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, nói thật “Trừ phi anh rời bỏ em!”
“Hai chúng ta sẽ dây dưa với nhau cả đời!” Hoắc trì Viễn siết chặt tay Tề Mẫn Mẫn, lạnh lung nói.
“Em biết!” Tề Mẫn Mẫn buồn phiền gật đầu một cái. Hoắc trì Viễn nói là dây dưa với nhau cả đời chứ không phải gắn bó với nhau cả đời. Không hề có tình yêu mà là hận thù. Cô cảm thấy bản thân so với Ứng Mẫn còn đáng thương hơn. Ứng Mẫn là không có còn cô thì không thể có, không xứng đáng.
“Đi nhanh lên, mì sắp lạnh rồi!” Hoắc trì Viễn ôm lấy bả vai của Tề Mẫn Mẫn, đưa cô vào khu nội trú.
Vào phòng bệnh, Tề Mẫn Mẫn thấy chỉ có ba ở trong phòng một mình còn hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên không có ở đây. Xem ra, hai mẹ con bà ta cũng tự biết thân biết phận bị người ta ghét.
“Chắc ba đói rồi ah?” Cô ngồi bên giường, làm nũng hỏi.
“Cũng không đói lắm! Chẳng qua ba muốn gặp con gái yêu quý của ba
“Mọi người không biết còn tưởng ba đang nhớ đến tình nhân bé nhỏ đấy!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.
Hoắc trì Viễn nghe vậy thì thất thần một chút, môi mỏng mím chặt!
Tề Bằng Trình cũng để ý thấy phản ứng của Hoắc trì Viễn, tươi cười nói: “Bảo bối chính là tình nhân bé nhỏ trong lòng ba nha!”
“Vậy ba mau bỏ tình nhân già kia đi!” Tề Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật nghịch ngợm ôm lấy cổ Tề Bằng Trình.
“Tề Mẫn Mẫn?” Tề Bằng Trình không nghĩ tới con gái sẽ nói như vậy, “Dì lại chọc giận con sao?”
“Con chỉ sợ bà ta lại gài bẫy ba thôi!” Tề Mẫn Mẫn hơi nhếch miệng nói!
“Ba còn cái gì mà bà ấy có thể lừa được nữa sao?” Tề Bằng Trình lơ đễnh nói.
Hiện tại, số tiền công ty mắc nợ đã vượt quá tài sản có được, muốn giải quyết được cục diện rối rắm này, chỉ có thể trông chờ vào viện nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc mới đưa ra thị trường. Nhưng mà thuốc mới có thể thông qua cục kiểm duyệt WS hay không lại là một chuyện khác. Nếu Hoắc trì Viễn vẫn cứ tiếp tục gây khó dễ, thì vấn đề tiêu thụ lượng thuốc mới sau khi đưa ra thị trường cũng là một vấn đề không mấy khả quan. Ông cũng biết hiện tại mình đang đi một nước cờ hiểm, Dương Nguyệt Quyên lại càng hiểu rõ hơn so với bất cứ ai. Bà ấy không lý nào lại muốn công ty sụp đổ, mang theo một thân nợ nần sống đến cuối đời.
“Bà ta…” Tề Mẫn Mẫn vừa muốn nói ra việc Dương Nguyệt Quyên cấu kết với quản lý tài vụ vơ vét tài sản công ty, đã bị Hoắc trì Viễn ngăn cản lại.
“Con gái, thà phá hủy một tòa miếu cũng không nên phá vỡ một cuộc hôn nhân.” Hoắc trì Viễn vẫn là rất để ý Tề Mẫn Mẫn “Mì cũng lạnh rồi đấy.”