Chương 391
“Bảo bối trưởng thành rồi.” Tề Bằng Trình cảm khái vỗ vỗ bàn tay con gái đang ôm lấy cánh tay mình, cưng chiều cười rộ lên.
Dương Nguyệt Quyên ghen tị nhìn bọn họ.
Tình cảm ba và con gái sống nương tựa vào nhau của Tề Bằng Trình và Tề Mẫn Mẫn rất vững vàng, bà và Tề Lạc tuy rằng sống trong nhà họ Tề, lại không thể hòa nhập với bọn họ để hưởng thụ tình thân.
Tề Mẫn Mẫn giúp đỡ ba đi đến chiếc ô tô đỗ cách đó không xa, tự mình mở cửa xe, tự mình dìu ông ngồi vào.
Được con gái chăm sóc, Tề Bằng vui vẻ gấp đôi.
Trước kia Tề Mẫn Mẫn chưa bao giờ biết chăm sóc người khác.
Là Hoắc trì Viễn làm cho Tề Mẫn Mẫn trở nên chín chắn sao!
Hay là việc kết hôn làm tâm trí con gái trưởng thành hơn!
Chờ Tề Mẫn Mẫn vào ngồi bên cạnh mình, ông quan tâm hỏi:”Hoắc trì Viễn đi công tác chưa về sao?”
“Vâng. Công ty có rất nhiều việc, không còn cách nào khác.” Tề Mẫn Mẫn cười thoải mái giải thích cho ba.
“Ba có thể hiểu được.” Tề Bằng Trình cười nói. Hồi con trẻ, ông cũng vì mở rộng côn ty mà bay ra nước ngoài mấy tháng liền, có khi trở lại A thị cũng không hề về nhà. Công ty của Hoắc trì Viễn có quy mô còn lớn hơn công ty của ông lúc trước, có bao nhiêu việc bận rộn đều phải giải quyết.”Bảo bối nhớ cậu ta không?”
“Nhớ! Rất nhớ!” Tề Mẫn Mẫn dựa sát vào ba, buồn buồn nói.
Cô đối với anh sao có thể dùng chữ “nhớ” để hình dung!
Đã bao lâu rồi!
Về nhà chỉ có một mình cô.
Đối diện với một căn phòng
Từ ngày đó, Hoắc trì Viễn cũng chẳng gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn cắt đứt toàn bộ với cô sao? Rốt cuộc cô cũng không thể nào được anh tha thứ.
Bụng đau quá! Cô ôm bụng cuộn mình trên giường, nhớ Hoắc trì Viễn không nguôi.
Cô nhớ lần trước khi đau bụng kinh, anh chăm sóc, massage giúp cô, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Sau này, chắc sẽ không được quyền lợi như vậy nữa.
Cơ thể đau, trái tim càng đau hơn.
Con người không nên mắc lỗi dù chỉ một lần. Một lần làm sai cũng khiến cả đời không có hạnh phúc.
Chỉ vì một lần tùy hứng, cô đã phá hư tất cả!
Khóc mãi cũng mệt mỏi, khi tỉnh lại thì đêm cũng đã khuya.
Cô vào nhà vệ sinh thay băng rôi đi ra khỏi phòng giống như du hồn đi xuống lầu, lang thang trong phòng.
Cô ước rằng Hoắc trì Viễn sẽ đột nhiên xuất hiện để cô biết rằng hơn một tháng nay anh biến mất là cô năm mơ mà thôi. Thật ra, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Không biết tại sao cô lại đi đến trước phòng chiếu phim. Cô mê man đứng ngây ngốc nhìn cửa bóc da trâu chừng mười phút.
Đằng sau cánh cửa này là thế giới riêng của Hoắc trì Viễn, là nơi cô không thể tiến vào.