Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 398


trước sau

Chương 398

Hoắc trì Viễn mâu thuẫn mím đôi môi mỏng, trầm mặc ngồi xuống đối diện với Hoắc Nhiên.

“Anh, đừng trách em không nhắc nhở anh, năm năm trước Tề Mẫn Mẫn vẫn là một đứa trẻ. Nếu anh vẫn vì vụ tai nạn đó mà không buông tha cho cô ấy, tương lai anh sẽ hối hận!” Hoắc Nhiên nghiêm túc khuyên nhủ.

Hoắc trì Viễn nhắm mặt lại, dùng sức xoa mi tâm.

“Anh không nói câu nào mà biến mất, Tề Mẫn Mẫn thường xuyên về nhà thăm bà nội. Bà nội nói cô ấy còn hơn cả cháu trai cháu gái. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ!” Hoắc Nhiên vỗ vỗ bả vai Hoắc trì Viễn, lời nói chân thành, rồi cầm hộp thuốc rời đi.

Hoắc trì Viễn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trầm tư nhìn ra ngoài.

Ngày đó anh đấu tranh cả đêm, không biết phải sống chung với Tề Mẫn Mẫn như thế nào. Lúc mâu thuẫn anh sợ không thể kìm chế được mà làm tổn thương cô, vì thế anh liền thu dọn hành lý suốt đêm để đi công tác. Ở bên ngoài hơn một tháng, anh thỉnh thoảng nhớ đến những kí ức ngọt ngào với cô, nhưng Y Nhiên lại không ngừng hiện ra trách cứ anh, nói anh thay lòng đổi dạ.

Anh thường bừng tỉnh lúc nửa đêm, phát hiện bên cạnh trống rỗng, liền mất ngủ đến hừng đông.

Con người không thể từ bỏ được thói quen, bởi thói quen thật sự đáng sợ.

Đến nỗi anh không ôm Tề Mẫn Mẫn thì không ngủ được.

Nhưng anh đối với cô cũng chỉ là thói quen thôi sao!

Anh cũng không biết.

Tề Mẫn Mẫn đứng ở trước gương, nhìn đôi mắt trũng sâu như quả đài, ảo não bĩu cái miệng nhỏ nhắn:”Đây là mình sao? Quá xấu!”

Cô vừa mới mang bộ mặt xấu xí như vậy nói chuyện với Hoắc trì Viễn.

Lúc này, cô còn xấu hơn!

Tưởng Y Nhiên hẳn là đắc ý vì cô không thể vượt qua nổi.

Cô cảm thấy mất mát đi ra khỏi nhà tắm, nhìn Hoắc trì Viễn đang đứng bên cửa sổ giống như đang tự vấn điều gì, cô liền nhanh chân đi qua, đứng trước mặt anh hỏi:”Hoắc trì Viễn, anh vừa xuống máy bay, đi ngủ một lát đi.”

“Anh bay từ B thị về, không bị lệch múi giờ. Đi, đi ăn điểm tâm.” Hoắc trì Viễn dắt tay cô đi xuống lầu.

“Ừm” Tề Mẫn Mẫn chỉ ừm một tiếng rồi không nói nữa. Đợt vừa rồi Hoắc trì Viễn đều ở B thị, hay chỉ vài ngày gần đây là ở B thị!

Cô không biết chút gì về lịch trình của anh. Cô thậm chí cũng không biết anh bố trí công việc cho công ty như thế nào.

Lúc ăn cơm, Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn không hề động đũa, liền gắp một đống đồ ăn lên đĩa của cô nói: “Đã ốm thì càng phải ăn nhiều. Như vậy mới có sức hồi phục.”

Tề Mẫn Mẫn xa cách gật đầu:”Em biết rồi.”

Tuy biết rõ điều này, nhưng người kiên trì thì không nhiều lắm.

Cô hiện tại cả người vô lực, căn bản không có thèm ăn:”Em no rồi. Em đến trường đây.”

Cô nói xong định đi lên lầu lấy cặp sách.

“Hôm nay xin phép nghỉ đi!” Hoắc trì Viễn lau khô miệng, nghiêm mặt ra lệnh.

“Không được! Hôm nay là kỳ thi thử giữa kỳ.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt trả lời.

“Xin nghỉ đi! Em như thế này sao có thể đi thi được?” Hoắc trì Viễn đứng lên, vôi vàng đi lên vài bước, giữ lấy Tề Mẫn Mẫn đang muốn lên lầu.

“Chỉ sốt thôi, em có thể chịu được!” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng đẩy tay Hoắc trì Viễn ra, miễn cưỡng cười.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện