Chương 407
“Không đâu!” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng vỗ đầu Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng hứa hẹn.
“Nếu đây là mơ thì em hi vọng đừng tỉnh lại!” Giọng nói của Tề Mẫn Mẫn cực kỳ cô đơn.
Hoắc trì Viễn nhíu chặt chân mày, vuốt ve hai má Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nghiêng người, gối lên chân Hoắc trì Viễn, nắm bàn tay to đang vuốt ve má cô: “Đừng đánh thức em! Em bị đánh thức sẽ tức giận đó!”
Tề Mẫn Mẫn nói xong, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Hoắc trì Viễn cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, dưa vào sô pha trầm tư.
Bọn họ cứ yên lặng ở bên nhau như vậy, quên đi thù hận, cũng có cảm giác cực kỳ ấm áp.
Lời Hoắc Nhiên nói vang vọng bên tai anh. Rốt cuộc anh có nên nghe lời em trai, cố gắng nắm bắt hạnh phúc trước mắt hay không!
“Hoắc trì Viễn! Hoắc trì Viễn! Là cô ta đâm chết em! Giúp em bóp chết cô ta đi!” Giọng nói khiếp sợ kia vẫn quanh quẩn bên tai anh!
Anh nhắm mắt lại, cố ép buộc bản thân không suy nghĩ nữa. Khi Tề Mẫn Mẫn đang mơ màng giống như sắp tỉnh, cảm thấy Hoắc trì Viễn đặt đầu cô xuống chuẩn bị đứng dậy. Cô lập tức ôm eo anh, bá đạo nói: “Không được đi!”
Hoắc trì Viễn thất thần một chút, khàn giọng nói: “Anh đi nhận một cuộc điện thoại thôi!”
“Không phải vừa đi công tác về sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn đầy bất mãn.
“Chỉ nghe điện thoại thôi! Nói chuyện xong, anh sẽ quay lại với em!” Hoắc trì Viễn nắm điện thoại di động trong tay, dỗ Tề Mẫn Mẫn.
“Ở đây nghe điện thoại đi!” Tề Mẫn Mẫn nắm chặt tay Hoắc trì Viễn, không cho anh đi.
Có lẽ mỗi lần đi là anh đi nửa tháng khiến cô thật sự sợ hãi, nếu buông tay sẽ không tìm thấy
Hoắc trì Viễn nhíu mày, ngồi xuống, nhận điện thoại: “Lynda! Tôi đây! Ừm, tốt!…Khi đến thời cơ thì không được nương tay!”
Cúp điện thoại xong, Hoắc trì Viễn dựa vào sô pha, vuốt ve mặt Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn cắn môi không nói lời nào.
Hoắc trì Viễn nói, khi thời cơ đến cũng không được nương tay, chẳng lẽ đang đối phó với ba sao!
Cô không phải đứa con có hiếu, mang lại cho ba rất nhiều phiền toái.
Nhưng trên thế giới này không tồn tại thuốc hối hận.
Tay Hoắc trì Viễn vẫn vuốt ve mặt cô. Quan hệ của bọn họ là gì đây!
Kẻ thù? Tình nhân? Vợ chồng!
Thấy đã đến giờ, Hoắc trì Viễn vỗ vỗ mặt Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói: “Cô nhóc, nên uống thuốc rồi!”
Nghe thấy Hoắc trì Viễn nói chuyện, Tề Mẫn Mẫn lập tức mở to mắt: “Có thể không uống được không?”
“Em vừa hết sốt, không thể chủ quan được!” Hoắc trì Viễn nâng Tề Mẫn Mẫn dậy, sau đó đứng dậy đi lên lầu. Khi quay trở lại, trong tay đã cầm một đông thuốc.
“Nhiều thuốc như vậy sao? Uống một hay nhiều loại thuốc chẳng có tác dụng giống nhau sao?” Tề Mẫn Mẫn cố ý khoa trương nói với Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn lấy một cốc nước, đưa cho Tề Mẫn Mẫn, “Không phải thuốc Đông y, sẽ không khó chịu đâu!”
Tề Mẫn Mẫn nhận cốc nước, nhận lấy thuốc, tội nghiệp nhìn Hoắc trì Viễn, “Em uống thuốc nhưng anh cũng phải hứa với em không được tranh thủ lúc em ngủ thì đi mất!”