Tề Mẫn Mẫn quăng tóc một cái, kiêu ngọa nhìn Hoắc Trì Viễn: “Cho nên, ly hôn! Chuyện này không được thương lượng!”
“Em nghĩ cùng không được nghĩ!” Hoắc Trì Viễn căm tức cúi đầu, che lại đôi môi của Tề Mẫn Mẫn đang một mức muốn trêu chọc anh tức giận.
Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, mê hoặc nhìn Hoắc Trì Viễn đang gần mình trong gang tấc.
Đột nhiên lại hôn cô!
Bọn họ vừa mới đối chọi gay gắt thảo luận vấn đề ly hôn!
Bọn họ cãi nhau!
Cô lập tức vươn móng vuốt của mình ra, phẫn nộ cắn lên lưỡi của anh.
Vậy mà trả lại cho cô nụ hôn lưỡi!
Cô cắn chết anh!
Nhìn anh lại vẫn thế nào mà hôn được?
Cô Mạc đau, mắt mâu trừng cô, thấy cô không chịu yếu thế, liền một phát nhấc cô lên, ném vào trên sofa, sau đó hai tay vén váy của cô lên, thuận thế đè lên.
Tề Mẫn Mẫn không nghĩ tới anh sẽ dùng chiêu này.
Nơi này đúng là phòng khách, nói không chừng chỗ nào đó sẽ có máy theo dõi, sao anh liền trắng trợn làm vậy?
Cô đã quên mất bực bội với anh, buông răng nanh ra.
Ngay lúc co muốn giẫm lên hạ thân của anh, Hoắc Trì Viễn lại dùng hai tay nâng mặt cô lên, nhiệt tình hôn lên tới tấp, tiếp tục nụ hôn nóng rát, hôn đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng lên, trái tim không thể khống chế mà nhảy dựng lên.
“Cút!” Cô vừa đá vừa vùng vẫy
“Ở chỗ này lăn lộn?” Hoắc Trì Viễn chỉ vào camera ở góc khuất, âm thanh khàn đục nói với cô: “Chỉ cần em không ngại xấu hổ, tôi không có ý kiến.”
Hoắc Trì Viễn mà nói để cho Tề Mẫn Mẫn vừa tức vừa thẹn vừa giận.
Cô muốn bảo anh biến đi, không được hôn và sờ soạng cô, vậy mà anh lại cố ý xuyên tạc cô là muốn cùng anh lăn lên giường.
Cô vươn ra hai móng vuốt sắc bén, gãi xuống áo sơ