Anh cúi đầu nhìn lại hai tay của mình, ảo não nhấp căng môi mỏng, trái tim tê liệt đau đớn giống như ngày hôm qua.
“Chú à, sao anh lại khóc?” Tề Mẫn Mẫn tò mò nằm úp sấp trên giường, nhìn mặt Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn chật vật xoay mặt, xốc chăn đơn lên, khoác áo ngủ lên ra khỏi phòng ngủ.
Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống, tâm tình không hiểu sao có chút trầm trọng.
Đúng là anh đã khóc, mà cô còn rất rõ ràng rằng nước mắt kia không phải chảy vì cô.
Là vì người con gái kia sao?
Suy nghĩ đến người con gái kia, ngực của cô liền rầu rĩ, giống như bị một tảng đá lớn đè lên.
Trời còn chưa sáng, biệt thự trong vườn sáng đèn, Hoắc Trì Viễn chỉ mặc một chiếc quần bơi nhảy xuống bể bơi lộ thiên.
Nước hơi lạnh lập tức khiến cho đầu óc anh tỉnh táo.
Anh giống như đang liều mạng, bơi qua bơi lại, phát tiết tất cả khổ sở của mình.
Anh phải liền mạng để cho bản thân mình bình tĩnh lại, mới có thể quên hết những thương tổn này, những đau khổ này, không thể trơ mắt nhìn mình hành hạ.
Anh không biết tại sao mình có thể sống được trong năm năm này.
Chỉ có thể gượng sống, dựa vào hận thù mà sống!
Một giờ sau, Tề Mẫn Mẫn mặc đồng phục, lưng đeo cặp sách đi ra biệt thự, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn còn đang bơi lội.
Cô đi đến bên cạnh bể bơi, nói với anh: “Chú à, tôi đi học đây.”
Hoắc Trì Viễn lập tức chui ra khỏi mặt nước, lạnh mặt nói: “Xin phép!”
“Tôi đã xin nghỉ hai ngày rồi.
Không thể lại nghỉ nữa.” Tề Mẫn Mẫn từ chối lắc đầu.
“Em đang bị bệnh.” Hoắc Trì Viễn từ trong bể bơi nhảy lên, cầm lấy khăn tắm trên ghế nằm lau tóc rồi nói với cô: “Nghỉ thêm một ngày.”
“Đã hạ sốt rồi.”
“Ăn sáng chưa?” Thấy Tề Mẫn Mẫn kiên trì, Hoắc Trì Viễn cũng không phản đối nữa, quan tâm hỏi.
Sắc mặt cô nhìn vẫn còn