“Oa! Tôi đã xem qua ‘năm xưa đã từng trải qua tình yêu’ của cô ấy có ấn tượng rất tốt!” Hai mắt Tề Mẫn Mẫn mở to tràn ngập sùng bái, làm ra vẻ kích động.
“Đừng lộ ra vẻ mặt vô cùng sùng bái.
Cô ta có thể chết dễ dàng.” Hoắc Trì Viễn nở nụ cười một chút.
“Đại ca, không phải là chú đang nói tôi nói bậy chứ?” Hoắc Tương đi ở cuối cùng thấy hai người kề tai nói to nói nhỏ, liền vươn lên khuôn mặt tinh xảo, trừng mắt hướng Hoắc Trì Viễn.
“Tôi là đang nói trên người Hoắc Nhiên có rất đề tài mà cô muốn.” Hoắc Trì Viễn không gợn sóng trả lời.
“Chuyện xưa về bác sĩ và y tá, bác sĩ và bệnh nhên đều đã bị người ta viết rất nhiều.
Với lại cuốn trước là em viết về anh hai.
Đại ca, em quyết định, bản sau em muốn viết về anh.” Hoắc Tương khiêu khích nhìn mặt Hoắc Trì Viễn.
“Tề Mẫn Mẫn, cách Hoắc Tương xa một chút.” Hoắc Trì Viễn cho Hoắc Tương một cái biểu tình người này đã điên, liều nắm tay Tề Mẫn Mẫn vào nhà.
Tề Mẫn Mẫn nghẹn cười, đi ngang qua vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Tương.
Người Cố gia tựa hồ không có đáng sợ như cô tưởng tượng, đều rất thú vị, nhất là đầu toàn tóc bạc Cố nãi nãi, nhìn một cái liền biết rất hiền lành, rất cởi mở.
Cô đột nhiên cũng muốn có một bà nội như vậy.
Hoắc Trì Viễn dắt Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng khách, bắt đầu giới thiệu từng người cho cô.
Cô giống như một học sinh, kêu một tiếng liền cong thắt lưng một chút.
Sự nhu thuận và lễ phép của cô làm cho Cố nãi nãi phi thường vừa lòng.
“Chị dâu nhỏ, chị không cần cúi đầu với em.” Hoắc Nhiên vươn tay hướng Tề Mẫn Mẫn, nhiệt tình nói, “Tôi là Hoắc Nhiên.”
“Cố ca ca, anh bảo em là Tề Mẫn Mẫn là được.” Tề Mẫn Mẫn cười ngọt ngào cầm tay Hoắc Nhiên.
Tay cô vừa đụng tay Hoắc Nhiên, liền bị Hoắc Trì Viễn kéo lại.
“Em vừa mới gọi hắn cái