Nam Mẫn từ chối lời đề nghị tổ chức tiệc chào mừng cô của Bạch Thất, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Chỉ sợ lần này nhắm mắt, lại không có được một giấc ngủ ngon.
Cô đoán không sai tí nào, vừa mới chui vào ổ chăn chưa được bao lâu thì cách vách đã vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cứ ầm ầm như quỷ gõ tường, khiến mọi thứ long trời lở đất.
Nam Mẫn xoa mi tâm, suýt chút nữa quên mất hiệu quả cách âm của nhà mình không được tốt, ngày trước cô đã phàn nàn chuyện này với bố mẹ rất nhiều lần, nhưng bọn họ lo ngại vấn đề an toàn của cô nên không chịu.
Nhưng cả khu vườn Hoa Hồng đều biết cô cả nhà họ Nam ngủ không được sâu, đêm đến không được có bất kì một tiếng động nào.
Xem ra cô rời khỏi nơi này ba năm, bây giờ về tới phải chỉnh đốn lại phép tắc trong nhà này rồi.
Nam Nhã bị Nam Mẫn đuổi ra hỏi phòng ngủ phụ, bị bắt chuyển sang phòng dành cho khách, trông căn phòng nhỏ xíu rách nát mà cô ta tức muốn hộc máu, lại nhìn chiếc túi bị cắt của mình, cơn tức lại bùng lên!
Tại sao cô ta phải ở bên này tự hờn dỗi, trong khi Nam Mẫn có thể chiếm lấy phòng cô ta ngủ ngon lành như thế?
Cô ta không cho Nam Mẫn ngủ! Ầm ĩ cho chị ta chết luôn đi!
“BOOMSHAKALAKA BOOMSHAKALAKA……”
Nam Nhã mở âm lượng lên mức tối đa, đứng trên giường rung đùi đắc ý, hoàn toàn biến ngôi nhà thành cái sàn nhảy, vừa cầm microphone giơ lên cao, tự chơi tự vui: “Anh em ơi, high lên nào… Phụt!”
Cánh cửa mở ra, một chậu nước lạnh như băng hắt thẳng lên mặt cô ta, khiến cô ta lạnh đến thấu xương.
Nam Nhã