“Người ta đều đã chỉ đích danh mắng nhiếc tôi rồi, nói tôi ỷ thế bắt nạt người khác, nếu lúc này anh cưỡng chế gỡ hot search, không phải là càng làm cho lời buộc tội này thêm xác thực sao?”
Nam Mẫn nhàn nhạt mở lời, ngăn cản Cố Hoành.
Giám đốc quản lý nghệ sĩ Ngải Luân bối rối nghe cuộc trò chuyện giữa họ, hỏi đầy nghi hoặc: “Nghệ sĩ tuyến mười tám là gì?”
Cố Hoành trừng mắt nhìn anh ta giải thích: “Anh tốt xấu gì cũng là người trong giới giải trí, tiếng lóng trên mạng còn không nhanh nhạy bằng tôi! Anh mở điện thoại tìm kiếm thử xem có nhận ra những idol trên mạng đó không?”
Giám đốc quản lý vội vàng bật điện thoại đọc mấy bài văn chửi mắng Nam Mẫn, ngón tay anh ta cũng run lên vì tức giận, ‘bộp’ một phát vỗ xuống mặt bàn, hung dữ quát lớn: “Bọn họ điên rồi sao? Vậy mà dám nói cô như vậy!”
Những diễn viên nhỏ và idol trên mạng đó cô một tiếng tôi một câu tố cáo Nam Mẫn, nói rằng cô ỷ vào việc bản thân là cô cả của tập đoàn Nam Thị mà nhục mạ họ ở nơi công cộng, không chỉ hắt rượu vang lên người họ mà còn tống cổ họ ra ngoài.
Ngoài bức ảnh bản thân bị tạt rượu còn đính kèm thêm một đoạn clip, chính là phân cảnh Nam Mẫn hắt rượu vang kia.
Clip chỉ là một đoạn được trích cắt, có vẻ như Nam Mẫn thực sự rất hống hách ngang ngược.
Cảnh tượng đối đầu gay gắt.
Nam Mẫn nhìn lại động tác lưu loát trôi chảy kia của mình không phải rất tao nhã sao?
Sự tao nhã trong mắt Nam Mẫn hoàn toàn khác so với nhận định của người khác.
“Cái gì mà tiểu thư nghìn vàng đều không phải là tự phong sao.
Con nhà danh giá chân chính đều là tiểu thư khuê các, không bao giờ làm người khác khó xử nơi công cộng, không