“Nói thật, em cũng trả ơn rồi, năm đó anh ta cứu em, em cũng cứu anh ta, còn chăm sóc anh ta ba năm, ân tình đã trả sạch rồi, không cần để trong lòng nữa”.
Bạch Lộc Dư nghiêm túc nhìn Nam Mẫn: “Cho dù có một ngày, anh ta thực sự nhớ ra em, em cũng có thể thẳng thắn nói với anh ta, em không nợ anh ta”.
Đôi mắt Nam Mẫn hơi u ám, nhớ đến người đàn ông cứu cô năm đó, lại nghĩ đến người đàn ông ba năm qua lạnh nhạt với cô, vứt bỏ cô, chỉ còn lại nụ cười đau khổ.
Đoạn tình cảm này vốn là kết quả của việc cô yêu đơn phương, không trách được người khác.
Đã đánh cược thì phải chịu thua.
Phó Vực nghe suy đoán của Dụ Lâm Hải xong thì rơi vào tình trạng tim đập nhanh mất phanh, hoàn toàn không thể tin nổi.
“Ý cậu là năm đó Nam Mẫn gả cho cậu, chăm sóc cậu suốt ba năm là vì báo ân? Trả lại ân tình cậu cứu mạng cô ấy từ khu rừng rậm đó ra ngoài hả?”
Dụ Lâm Hải ừ một tiếng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là vậy.
“Thánh thần thiên địa ơi”.
Phó Vực bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy khiếp sợ: “Sao nghe cứ như phim hài vậy nhỉ.
Thời buổi này vẫn còn người con gái lấy thân báo đáp ân tình nữa hả?”
“Cũng không hẳn tất cả đều để báo ân”.
Mi tâm Dụ Lâm Hải chợt run lên, từ tận đáy lòng anh không hề muốn quy hết tất cả mọi lý do khiến cô gả cho mình đều là “báo ân”, anh nói những lời Tưởng Phàm đã nói với mình trước đó cho Phó Vực nghe.
Phó Vực uống trà của ông cụ để bớt hoảng hốt, nghe thấy câu “thầm thương trộm nhớ tôi mười năm” thì “phụt” một tiếng, toàn bộ