Chữ tiếng anh được viết với nét chữ của người trong nước, có lẽ người khác xem không hiểu nhưng lại không thể làm khó cô, mấy từ chuyên ngành khiến chân mày cô nhíu lại thật chặt.
Trác Huyên này không chỉ là đóa sen trắng nũng nịu mà còn là một kẻ lừa đảo.
Dù ở nước Mỹ với lối sống thoải mái, cô ta cũng bị gọi là: Whore.
Mặt cô bình tĩnh nhưng đáy mắt đã sắp đông thành băng, Bạch Thất lúc nãy còn ồn ào đòi đi ngủ bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình: “Xem hết rồi hả? Có thấy buồn nôn không?”
Anh ta chậc chậc vài tiếng: “Chỉ vì mấy thứ rác rưởi này mà Dụ Lâm Hải đòi ly hôn với em, anh đã nói đầu nó bị cửa kẹp rồi mà.
Sao, có muốn anh xé rách lớp mặt nạ của Trác Huyên ra không, giúp em báo thù đó?”
Nam Mẫn tựa vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đeo mặt nạ lâu rồi cũng sẽ có ngày bị vạch trần.
Thân phận cô ta là gì, thân phận của em là gì? Tại sao em phải tự hạ thấp bản thân mình đi xé rách mặt nạ của cô ta? Cô ta có xứng không?”
Bạch Thất nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngả ngớn: “Nhưng em yêu Dụ Lâm Hải lâu như thế, người ta lại đi cưới thứ rác rưởi về nhà mà em cũng chịu được nữa hả?”
“Người ta sẵn sàng cưới rác rưởi về nhà, em đâu còn cách nào”.
Nam Mẫn trông như không hề quan tâm tới, cuối cùng chỉ nói: “Anh à, em mệt rồi”.
Tắt máy tính đi, cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Màn đêm buông xuống, thành phố Nam về đêm muôn màu muôn vẻ, nhà nhà đèn đuốc sáng rỡ, đang là lúc náo nhiệt nhật, nhưng ở thành phố Bắc, cô lại một mình trải qua suốt ba năm.
Tháng ngày một mình trông phòng cũng không mấy vắng lặng, chỉ là cô đơn, người mình yêu gần trong