“Đã rõ”, Hà Chiếu đáp: “Tôi sẽ tìm người theo dõi họ sát sao”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục giải quyết giấy tờ, Hà Chiếu vẫn ở bên cạnh, trông có vẻ muốn nói lại thôi.
“Còn chuyện gì nữa hả?”
Hà Chiếu do dự nói: “Bác sĩ nói sức khỏe của anh không còn gì đáng lo ngại nữa, có thể xuất viện bất kỳ lúc nào”.
“Ồ”, Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, ký tên của mình vào xấp giấy tờ cuối cùng, lại lấy con dấu hoa hồng ra ấn mấy chữ “Dụ Lâm Hải ấn” lên, thản nhiên nói: “Không vội, ở đây thêm vài ngày nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đã”.
Hà Chiếu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Tôi hiểu rồi, thế thì tôi sẽ nói với tổng giám đốc Nam là bác sĩ dặn anh đi kiểm tra thêm một vài thứ nữa, nên sẽ ở lại bệnh viện vài ngày”.
Dụ Lâm Hải hài lòng “ừm” một tiếng: “Đi đi”.
Hà Chiếu đang định đi thì Dụ Lâm Hải đã lên tiếng bổ sung thêm: “Đúng rồi, cậu nhớ nói với cô ấy là tôi muốn ăn canh cá cay, nghe nói ăn canh đó bổ não lắm”.
“Tôi biết rồi…”.
Hà Chiếu thầm ai oán: Anh còn dám đưa ra yêu cầu nữa, với tính tình của mợ chủ, anh đưa ra yêu cầu như thế, không sợ cô ấy đánh anh như đập đầu cá, trực tiếp ném vào trong nồi hầm canh hả?
——
Nam Mẫn vừa mới bước vào phòng làm việc thì phó tổng giám đốc Tưởng Phàm theo ngay sau đó.
Khoảng thời gian gần đây, Tưởng Phàm bị Nam Mẫn điều đến công ty con ở thành phố Bình, giao cho anh ta quản lý một dự án, có vẻ là bị giáng chức, bởi vì anh ta đã nói một số lời không nên nói với Dụ Lâm Hải, chạm vào giới hạn cuối cùng của Nam Mẫn.
“Tổng giám đốc Nam, tôi nghe nói Nam Ninh Bách đã trở về rồi, bọn họ không làm khó dễ gì chứ?”, vẻ mặt anh ta đầy sự lo lắng không nói nên lời.
Nam Mẫn mở máy tính lên, không nói gì.
Cố Hoành đứng bên cạnh nhìn,