Mở trang chủ của tập đoàn Dụ Thị ra, bài viết do cô ta tự tay viết kia cũng không thấy, chỉ có một lời giải thích chính thức cho việc bị hacker tấn công.
Sao mà ngủ một giấc dậy, trời cũng đổi luôn rồi?
Đầu Trác Huyên mông lung, cô ta gọi cho mấy blogger mình quen biết, điện thoại vừa thông thì bên kia đã không ngừng kêu khổ: “Tôi nói này chị gái, sau này đừng mang mấy thứ tin tức giả mạo này tìm chúng tôi nữa, cô biết cô cho chúng tôi bao nhiêu phiền phức không? Cô muốn gả vào nhà giàu nên điên rồi đúng không, não tôi bị úng nước mới đi tin cô, ông đây bị người ta mắng cả ngày trời, tài khoản còn bị khóa, bực bội chết mất… tiền tôi cũng nhận rồi, về sau ai sẽ quan tâm đến cô với cháu trai ai đây!”
Lời này vẫn còn xem như nói khách sáo, gọi cho mấy người về sau, hoặc là chửi cô ta sấp mặt, hoặc là chặn cô ta.
Trác Huyên nhíu chặt lông mày, có hơi luống cuống, thế này là thế nào, sao lại thành ra như vậy?
Cô ta cố gắng hồi phục lại cảm xúc, đang định gọi điện cho Dụ Lâm Hải thì nhìn thấy một người phụ nữ hòa nhã sang trọng ngồi trên xe lăn được người khác đẩy xe đi vào.
Trác Huyên cả kinh, cô ta bắt đầu hoang mang: “Cô, cô Dụ”.
Lúc Dụ Lâm Hải vội vàng chạy đến chung cư, Trác Huyên đang quỳ dưới đất ôm mặt khóc tỉ tê.
“Huyên Huyên”.
Trác Huyên thấy Dụ Lâm Hải tới, giống như gặp được cứu tinh, cô ta lập tức chìa tay ra nhào đến ngực anh: “Anh Hải, cứu em!”
Dụ Lâm Hải nhìn thấy nửa mặt bên trái của Trác Huyên đỏ bừng, vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống, trên mặt viết đầy chữ không vui, anh nhìn sang Dụ Phượng Kiều: “Mẹ, trước khi tới tại sao mẹ không nói với con?”
Cô cả nhà họ Dụ bà Dụ Phương Kiều mặc dù ngồi xe lăn, nhưng khí thế không hề thua kém chút nào,