Ông cụ Dụ nghe vậy lại lắc đầu: “Sợ rằng rất khó, theo ông được biết, bậc thầy Ngọc Tâm vẫn luôn làm việc độc lập, ngay cả ông cũng rất ngạc nhiên khi lần này cô ấy có thể lựa chọn hợp tác cùng trang sức Nam Thị”.
Đôi mày lưỡi mác của Dụ Lâm Hải nhíu chặt: “Ý của ông là có lẽ bậc thầy Ngọc Tâm chỉ có một đòn tung hỏa mù của trang sức Nam Thị?”
“Không thể loại trừ khả năng này, dù gì thì bậc thầy Ngọc Tâm đến hiện tại đều chưa từng xuất hiện trước công chúng”.
Dụ Lâm Hải suy tính một hồi lại hỏi tiếp: “Ông từng gặp bậc thầy Ngọc Tâm thuở nhỏ rồi sao?”
“Lão Văn nói với cháu à, đúng là thứ nhiều chuyện”.
Ông cụ Dụ bất mãn bĩu môi: “Gặp qua, nhưng đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, vả lại lúc đó Ngọc Tâm vẫn chỉ là một cô nhóc, ngoại hình còn chưa nảy nở, hiện tại chắc chắn đã là dáng vẻ khác”.
“Cháu nghe lão Văn nói rằng ông có sưu tầm hai tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm, có thể cho cháu xem một chút được không?”
Không hiểu vì sao trong lòng Dụ Lâm Hải luôn lờ mờ có một loại dự cảm.
Giữa anh và bậc thầy Ngọc Tâm có một loại duyên phận mơ hồ mang đến cho anh cảm giác họ cuối cùng cũng sẽ có cơ hội gặp mặt.
Ông cụ Dụ cau đôi mày trắng, trong đó có một loại thương tiếc nói không nên lời.
“Ông quả thực có thu thập nhưng vài năm trước hoạt động xoay vòng tiền vốn của tập đoàn không được tốt lắm, cậu ba của cháu lại đầu tư thất bại nợ người khác rất nhiều tiền nên có tới van xin ông, ông chỉ đành bán những thứ đó ra ngoài”.
Dụ Lâm Hải lộp bộp trong lòng: “Trong số đó có tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm?”
“Tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm xưa nay đều vô giá, không chỉ có giá trị sưu tầm hơn nữa còn có thể tăng giá, ông cũng không nỡ, nhưng ai ngờ