Dụ Lâm Hải: “…”
Một người phụ nữ luôn hiền như khúc gỗ, từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
“Có tiền mặt không?”
Nam Mẫn quay đầu lại hỏi trợ lý.
Hai người trợ lý lần mãi trong túi, cuối cùng chỉ móc ra một đồng năm hào, ngượng ngùng nói: “Chỉ là năm hào”.
“Đủ rồi”.
Nam Mẫn cầm lấy đồng xu, dúi thẳng vào tay Dụ Lâm Hải: “Cho anh năm hào, không cần trả lại tiền thừa”.
Sau đó, cô bước trên đôi giày cao gót, bước đi tao nhã, dẫn theo đoàn người hiên ngang rời đi, phong thái bá đạo, giống như một nữ vương nhìn đời bằng nửa con mắt, đầu không ngoảnh lại, không chút lưu luyến.
Dụ Lâm Hải cầm đồng xu năm hào đứng ở đó, tinh thần rối loạn, giống như chưa từng quen biết người phụ nữ này, cô rất khác trước đây.
Nhưng dáng vẻ của cô không thể sai được, nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt càng không lừa người.
Bên tai truyền đến một tràng cười sặc sụa, Phó Vực đã chứng kiến mọi chuyện, đứng ở cửa thang máy cười gập cả người.
Quen biết Dụ Lâm Hải lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ khuất phục của anh.
Phó Vực cười đi về phía Dụ Lâm Hải, khoác vai anh: “Cậu chắc chắn đây là cô vợ cũ nghe lời cùng nhàm chán trong lời của cậu? Chồng cũ là cậu chỉ đáng giá năm hào?”
Dụ Lâm Hải nắm chặt đồng xu năm hào, răng nghiến chặt, thái dương nổi gân xanh.
Phó Vực tiếp tục lải nhải: “Nhưng hai người đã ly hôn, có nghĩa là đã không còn quan hệ nữa đúng không? Vậy tôi có thể theo đuổi cô ấy không? Không phải nói chứ, mèo hoang nhỏ rất hợp gu tôi…”
Lời còn chưa