Nam Ninh Bách như bị vả một cái vào mặt, mặt đỏ bừng, không khỏi thẹn quá hóa giận.
“Ý của cháu là chú không xứng?”
Nam Mẫn cười: “Cháu đúng là có ý đó”.
“…”
Trước mặt tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty, bộ mặt của Nam Ninh Bách gần như bị Nam Mẫn dẫm dưới chân, lập tức bốc hỏa: “Đồ hỗn láo!”
Ông ta nói xong giơ cánh tay định ra tay với Nam Mẫn, nhưng không đợi Nam Mẫn đánh trả, Lỗ Hằng đứng gần ông ta nhất đã nhanh tay nắm chặt cổ tay của ông ta, cho ông ta một đòn vật qua vai.
Chỉ nghe “khựng” một tiếng, lần này phần hông thắt lưng của Nam Ninh Bách gãy hoàn toàn.
Buổi tối hôm phần hông của Nam Ninh Bách bị gãy, Nam Nhã hùng hùng hổ hổ, khí thế bừng bừng xông vào khu vườn hoa hồng.
Cô ta vốn định xông đến tập đoàn Nam thị, nhưng bị bảo vệ chặn lại ở cổng, nói cô ta là người không phận sự, ngay cả cổng cũng không thể xông vào được, còn suýt trẹo cả nhân, khiến cô ta tức đến đỉnh đầu bốc khói.
Không vào được công ty, cô ta chỉ đành về khu vườn hoa hồng ôm cây đợi thỏ.
Kỹ thuật lái xe của Nam Nhã không tốt lắm, đi đường lớn, không ngờ trên đường về lại gặp phải trời mưa, tắc đường, cô ta lái siêu xe mui trần, liền bị ướt như chuột lột.
Bị ướt mưa cũng không thành vấn đề, kính áp tròng của cô ta bị rơi mất, không nhìn rõ đường, mấy lần suýt đâm đuôi xe người ta, bị người ta lôi xuống xe đánh.
Vì cô ta trông cũng xinh đẹp, nũng nịu cầu xin đủ kiểu, mấy lão lái xe đó mới tha cho cô ta.
Những trắc trở trên đường đó, Nam Nhã chỉ cảm thấy giống như trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, thập