Dụ Lâm Hải cau mày, trong lòng thoáng qua chút giễu cợt, nghĩ đến người phụ nữ trầm lặng và ít nói đó – có lẽ cô chỉ muốn anh cảm thấy cô khác biệt.
“Giám đốc Dụ, tôi đã sắp xếp người đi thành phố Mặc tìm kiếm rồi, có lẽ bà chủ về quê”.
“Không cần tìm nữa”, vẻ mặt Dụ Lâm Hải thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Đã ly hôn rồi thì không cần dính dáng gì đến nữa, cô ta đã lựa chọn rời đi một cách cao thượng, thì thành toàn cho cô ta”.
“…Vâng.
À, còn một chuyện nữa.
Là việc công!”
Trợ lý cảm thấy ông chủ không còn kiên nhẫn nữa, vội vàng nhấn mạnh là chuyện công việc.
Dụ Lâm Hải chỉ bật ra một chữ: “Nói”.
“Nhà họ Nam ở thành phố Nam xảy ra một số chuyện, mấy ngày trước người thần bí giúp tập đoàn Nam Thị hồi sinh cuối cùng cũng lộ diện, tin tức truyền ra nói là…cô cả nhà họ Nam đã trở về”.
Dụ Lâm Hải nhướng mày, cô cả nhà họ Nam? Không phải đã chết vào ba năm trước rồi sao?
Người ta đều nói quan mới nhậm chức ba đám lửa, còn Nam Mẫn vừa về đến Nam thị, đám lửa đầu tiên đã bùng cháy đến mức chó vội nhảy qua tường.
Cấp quản lý thay hàng loạt, mấy chục nhân sự quản lý cấp cao biến động, có nguyên lão, còn có thành viên ban giám đốc, trong đó bao gồm cả mấy lão thần có ý đồ ra uy với Nam Mẫn dưới sự dẫn dắt của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc hôm đó.
Mới sáng sớm văn phòng của Nam Ninh Bách đã chật kín người, có người đập bàn, có người đá ghế, gầm thét vang trời: “Tôi mặc kệ, tôi đã làm bao nhiêu năm trong tập đoàn Nam thị, không có công lao thì cũng có khổ lao, tại sao sa thải tôi? Nhà họ Nam các ông phải cho tôi một lời giải thích, gây náo loạn cả nửa ngày, chú cháu các ông gặp nhau cười một tiếng xóa sạch ân oán xưa, hy sinh luôn cả tôi, tại sao chứ!”
Mấy người khác cũng càm ràm làm ầm ĩ đòi giải thích,