“Cô, vậy cháu nên làm gì bây giờ?”, Trác Huyên hoàn toàn mất đi phương hướng, người đàn ông trước giờ cô ta nhăn mày cười cũng có thể ảnh hưởng đến, bây giờ ngày càng thoát khỏi sự khống chế, thậm chí sắp rời xa cô ta hoàn toàn.
“Cháu đừng vội, bây giờ Dụ Lâm Hải chắc chắn đang rất bực bội, chờ nó hết giận, cháu lại đi tìm nó giải thích.
Còn cái đứa vợ trước Lộ Nam Mẫn kia, xem ra chúng ta coi thường nó rồi.
Cháu yên tâm, thù ngày hôm nay cô sẽ giúp cháu báo!”
*
Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật cũng tiễn đến Tây Thiên.
Nam Mẫn đích thân đưa Dụ Phượng Kiều quay về, trên đường về cô còn ngồi trên chiếc xe cưới trải đầy hoa tươi, cảm thấy có chút tức cười.
Vợ trước như cô có phải làm quá bổn phận rồi không, chồng trước kết hôn cô còn phải hộ tống anh.
Xe cưới là loại xe Lincoln kéo dài, chỗ ngồi vừa đủ, hai chị em Dụ Phạn Âm và Dụ Trạch Vũ cũng theo lên xe, từ lúc lên xe mồm miệng Dụ Trạch Vũ liền không nhàn rỗi, cậu ấy bám vào ghế ngồi liên tục hỏi đủ mọi câu hỏi với Nam Mẫn.
“Chị dâu, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, bọn em tìm chị khắp nơi, anh cả điều tra camera trong chu vi trăm dặm cũng không tìm thấy tung tích của chị”.
“Chị dâu, máy bay trực thăng kia là chị tự lái sao? Chị biết lái máy bay! Học từ lúc nào vậy? Sao không nói cho bọn em? Chị có thể đưa em bay lên trời hóng gió một chút được không?”
Nam Mẫn cười nhạt: “Được chứ.
Nhưng hôm nay trời mưa không bay được, hôm khác đi”.
“Tốt quá, chị dâu vạn tuế!”
Dụ Lâm Hải nhìn Dụ Trạch Vũ sướng đến mức khoa tay mua chân, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy, thầm mắng một tiếng: Chân chó.
Anh giơ tay vỗ thật mạnh vào cái mông đang cong lên của cậu ấy: “Ngồi xuống!”
Dụ Trạch Vũ bị đánh, chạm phải ánh mắt