Con dấu hoa hồng vẫn còn đặt trên tủ đầu giường, anh cầm lên, vuốt ve hoa hồng trên bạch ngọc, phát hiện màu đỏ dưới đáy đã thấm vào khá nhiều, bốn chữ “Dụ Lâm Hải ấn” được khắc rất đặc biệt, là nét thư pháp từng khắc trên bia đá thời Ngụy.
Anh cầm lấy tấm danh tiếp Nam Mẫn để lại cho mình, chữ viết trên đó cùng với chữ trên con dấu giống nhau như đúc, chẳng lẽ chữ trên con dấu cũng do cô tự tay khắc?
Cô học điêu khắc ở đâu cơ chứ?
Dụ Lâm Hải thầm lắc đầu, nghĩ có lẽ Nam Mẫn tìm một người khắc theo nét chữ của mình, nhưng có thể thấy cô đặt nhiều tâm ý của mình vào món quà này.
Anh cất con dấu và danh thiếp đi, đến phòng mình, mở tủ quần áo ra lấy đồ, bên trong có một cái hộp quà chất đầy những thứ có lớn có nhỏ, anh bỗng nhiên nhớ ra hình như đây đều là những món quà mấy năm nay Nam Mẫn lần lượt tặng cho mình.
Ngoại trừ Tết Âm lịch, anh chẳng có khái niệm gì về những ngày lễ, nhưng vợ của Nam Mẫn lại có rất nhiều kiến thức về khoản này.
Lễ tình nhân Thất Tịch, Valentine trắng, kỷ niệm một năm kết hôn, và cả sinh nhật, anh luôn nhận được quà từ cô, ban đầu là gặp mặt tặng cho anh, sau đó khi anh ném món quà ấy sang một bên không thèm để ý, thì cô dần chuyển quà cho Hà Chiếu, hoặc là trực tiếp bỏ vào tủ quần áo.
Quà cũng không lớn, thỉnh thoảng là một cái cà vạt, cũng có lúc là cây bút máy, hoặc là khuy áo, nhưng anh lại chưa từng tặng cho cô món gì.
Kẻ làm chồng như anh đúng là không đáng mặt làm chồng người ta tí nào.
Dụ Lâm Hải thay quần áo ở nhà, đi tới phòng sách bắt đầu làm việc, anh mở máy tính