Chiếc váy chất liệu tơ nhung trên người Nam Mẫn dài đến mắt cá chân, ôm lấy dáng người mảnh mai thon thả, cao quý tao nhã, thiết kế che một bên vai để lộ bờ xương quai xanh tinh xảo, tăng thêm vẻ gợi cảm, đứng dưới ánh đèn vàng khiến cả người cô như trong suốt, lại rực sáng lên!
Một chữ “đẹp” không đủ để miêu tả!
Tần Giang Nguyên nhìn chằm chằm Nam Mẫn không rời mắt, bất giác liếm môi, nuốt nước miếng.
Nam Nhã đứng bên cạnh Tần Giang Nguyên, trông thấy bạn trai mình nhìn chằm chằm vào Nam Mẫn mà chẳng liếc sang mình lấy một lần, trong lòng vừa ghen tị vừa uất ức, trực tiếp xoay đầu anh ta để ánh mắt đó nhìn sang bên này.
“Anh Nguyên, em ở bên này cơ mà, anh nhìn em này! Sao, hôm nay em ăn mặc thế này có xinh không?”
Nam Nhã nhấc váy lên, như nàng công chúa xoay một vòng, lòng đầy chờ mong lời khen ngợi từ bạn trai mình, nhưng ngẩng đầu lên lại trông thấy ánh mắt ghét bỏ của Tần Giang Nguyên.
.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tần Giang Nguyên khoanh tay tựa vào đầu xe, ánh mắt không hề che giấu vẻ ghét bỏ: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em đen thì đừng có mặc váy màu xanh nước biển, đó đâu phải là màu thích hợp với em? Còn nữa, em bao nhiêu tuổi đầu rồi còn mặc loại váy nhiều tầng nhiều lớp thế này, tưởng mình là gái mười tám đôi mươi đấy hả?”
Anh ta liên tục thốt ra những lời đâm vào tim Nam Nhã, từ đầu đến chân cô ta chẳng có cái nào đúng, Nam Nhã cúi đầu nhìn mình, uất ức đến đỏ cả mắt.
Cô ta biết mình xấu, từ nhỏ đã không xinh đẹp như Nam Mẫn.
Nam Mẫn có làn da trắng như tuyết, còn cô ta bẩm sinh da đen, trước kia đã từng thử rất nhiều cách làm trắng, nhưng không mấy hiệu quả.
Nam Mẫn cao một mét sáu tám, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, cô ta thì từ thời cấp hai đã cao được một mét năm tám, sau đó chẳng thể tăng thêm chút nào nữa, chiều cao đã chững lại ở đó.
Ông trời luôn bất công như thế,