“Hết giận chưa?”, Bạch Thất cười hơ hớ hỏi, thấy Nam Mẫn nhíu mày “ừm” một tiếng, anh ta lại gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Ranh con”.
Dụ Lâm Hải trông thấy hành động của Bạch Thất thì tay cầm danh sách siết lại thật chặt, ánh mắt bắn tới như dao găm.
“Món tiếp theo là dây chuyền ngọc lục bảo của Columbia được cô Nam Mẫn, tổng giám đốc tập đoàn Nam Thị quyên tặng, giá khởi điểm bảy triệu!”
Người bán đấu giá vừa dứt lời, mọi người lập tức xì xào bàn tán, bầu không khí bỗng chốc nóng lên.
Trước đó bán hơn mười món, tổng cộng thu được năm triệu, kết quả Nam Mẫn vừa ra mặt đã là bảy triệu!
Con gái nhà tài phiệt giàu có đến mức nào mới có thể làm thế cơ chứ?
Người không biết gì thì rướn về phía trước để quan sát, nhưng do ngồi quá xa, cũng loáng thoáng nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo.
Cả bóng lưng thôi cũng trông giàu có nữa là.
“Sợi dây chuyền đó, cái gì mà Columbia, cái gì mà ngọc lục bảo, giá trị cao đến thế hả?”
Mọi người cứ xì xào bàn tán, âm thanh thảo luận nhanh chóng vang vọng.
Người biết nhìn hàng thì cứ dán chặt mắt vào sợi dây chuyền xanh biếc lóng lánh trên kia không rời, lẳng lặng tính thử tiền trong tài khoản của mình, muốn mua lắm, nhưng ví tiền không cho phép!
Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt lóe, nhìn về phía Nam Mẫn đang ngồi ở góc tối của ánh đèn, anh nhận ra sợi dây chuyền kia, nó được cô đeo khi tới đây.
Phó Vực nghĩ tới chuyện gì đó: “Nó là sợi dây chuyền Nam Mẫn đeo khi tới đây mà, cứ thế