Nam Ninh Bách cũng phải cắn răng, năm đó, ông ta để ý khu vườn hoa hồng trước, nhưng không đủ tiền nên mới bị anh cả cướp trước, ông ta thèm muốn trang viên này đã rất lâu, Nam Mẫn vừa chết, ông ta đã vội vã chuyển vào.
Khuôn mặt béo mập của ông ta cố nở nụ cười: “Tiểu Mẫn, chúng ta là người một nhà không nói lời khách sáo.
Bây giờ chú nói thế nào cũng là chủ tịch của tập đoàn Nam thị, hơn nữa chú cũng đã quen sống ở vườn hoa hồng này…”
“Thói quen có thể thay đổi”.
Nam Mẫn trực tiếp ngắt lời ông ta, vẻ mặt thản nhiên, giọng nhẹ nhàng: “Chủ tịch cũng có thể thay.
Chú hai, nếu chú muốn về hưu trước, cháu có thể sắp xếp”.
.
Đam Mỹ Sắc
Cô muốn tính rõ từng món từng món nợ với bọn họ, nhưng nếu bọn họ trả hết một lần, thì cô cũng không ngại.
Đồng tử Nam Ninh Bách nheo lại, thấp thoáng có dự cảm không ổn.
Trực giác lăn lộn trong thương trường mấy năm nay nói với ông ta, trước khi chưa hoàn toàn làm rõ con át chủ bài của đối thủ, thì không nên hành động hấp tấp.
Lần này Nam Mẫn trở về từ cõi chết, khiến ông ta cảm thấy cô đã khác trước đây, dường như trở thành con người khác, toàn thân đều toát ra vẻ âm hiểm, giống như anh cả nhẫn tâm độc ác của ông ta.
Ông ta đờ người cười nói: “Tiểu Mẫn à, chúng ta có thể chuyển đi, nhưng tốt xấu gì cũng cho nhà chú thời gian chứ, cháu xem nhà chú… nhiều đồ thế này”.
Nam Mẫn thấy chú hai lại giở bộ mặt khi đối diện với bố cô, trong lòng lạnh lùng cười.
Ông ta tính chuẩn hai bố con bọn họ mềm lòng, không nỡ đuổi cùng giết tận người nhà của mình.
“Được, cháu cho nhà chú thời gian”.
Nam Mẫn không đuổi bọn họ nữa, dù sao cô cũng về rồi, nếu họ có thể yên lòng sống tiếp mới coi là