Tần Giang Nguyên lại suýt trượt khỏi ghế, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trong góc tối, không thấy rõ mặt, cảm thấy hai người này đang cố tình phá anh ta!
Anh ta thở phì phì hỏi: “Người đó lại là ai nữa?”
Bạn anh ta cố gắng quan sát, yếu ớt nói: “Đó, hình như là tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị, Dụ Lâm Hải”.
“Rầm”, chân Tần Giang Nguyên mềm nhũn, chính thức ngã quỵ.
Phó Vực lại bắt đầu chơi chiêu đại bàng giương cánh: “Cậu ấm nhà họ Tần, đừng sợ nhé.
Nhất quyết phải mua được mà phải không, để tôi xem anh có bao nhiêu tiền?”
Kiểu xem náo nhiệt không ngại chuyện bé xé ra to, anh ta lại nói: “Tôi không có hứng thú với ngọc lục bảo, nhưng sợi dây chuyền đó từng tiếp xúc với da thịt và lưu lại mùi hương cơ thể của cô ấy, mua về cũng không sao.
Tôi cũng nhất định phải mua được đấy”.
Đáy mắt Dụ Lâm Hải dấy lên một ngọn lửa, giọng nói trầm thấp: “Vừa hay, tôi cũng thế”.
“Mười triệu lần thứ nhất, mười triệu lần thứ hai…”
“Mười một triệu!”
Tần Giang Nguyên cố gắng theo, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Phó Vực và Dụ Lâm Hải, nhóm bạn thân của anh ta muốn ngăn cản, muốn nhắc nhở anh ta nhà họ Phó và nhà họ Dụ không phải kẻ dễ dây vào.
“Không cần biết hai nhà đó trâu bò đến mức nào, thành phố Nam này vẫn là địa bàn của nhà họ Tần, ở địa bàn của mình mà lại để người khác bắt nạt ư?”
Tần Giang Nguyên rất khí phách.
Nhưng nó chỉ kéo dài được một giây, đã