Mãi đến khi Cố Hoành lái xe đi xa, một chiếc xe hơi màu đen mới chậm rãi lái tới, đứng trước cổng vào khu vườn Hoa Hồng.
Cửa xe được hạ xuống, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh trầm ngâm của Dụ Lâm Hải.
“Đây là nhà họ Nam ư?”
Giọng anh trong màn đêm nghe lạnh lẽo đến lạ.
“Phải”, Hà Chiếu đáp lời, nhìn thông tin tìm được trên màn hình, báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Nơi này là khu vườn hoa hồng cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Nam, sau đó được Nam Ninh Tùng… À không, là bố của cô chủ bỏ số tiền lớn ra mua lại, biến thành nhà họ Nam, cũng đặt tên nó là khu vườn Hoa Hồng”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừ” một tiếng, tầm mắt bất giác dõi về phía xa, nhiều phòng còn sáng đèn như thế, đâu mới là phòng của cô?
Dường như anh có thể tưởng tượng ra căn phòng cô sẽ trông thế nào, chắc chắn nó sẽ mang tông màu ấm, trong phòng sực nức mùi hương hoa hồng, sạch sẽ trong sáng, đâu đâu cũng là hơi thở của gia đình.
Chẳng hiểu tại sao đáy lòng anh lại có chút khao khát, lại phủ đầy tiếc nuối.
Kéo cửa xe lên, Dụ Lâm Hải nói: “Đi thôi”.
Hà Chiếu nao nao: “Giám đốc Dụ, không phải anh muốn tặng bộ chén nhỏ đó cho cô chủ để cô ấy không nóng giận nữa ư?”
Dụ Lâm Hải nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu nghĩ tôi có thể dỗ được cô ấy ư?”
Hà Chiều suy nghĩ, sau đó ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ là không”.
Tuy là trước kia cô ấy cực kỳ tốt tính, nhưng bây giờ Nam Mẫn đã không còn là cô chủ của bọn họ, bây giờ dù cô chỉ cong môi cười cũng có thể cho người ta cảm giác lạnh lẽo xác xơ trong nụ cười