Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Cái gì gọi là không tốt?"
Tào Mạt dừng một chút, nói:
"Đại Tư Hành không đi đứng bình thường, bởi vậy làm trễ nãi hành trình.
Còn nữa...!trên người Đại Tư Hành có nhiều chỗ trọng thương, giống như cũng không nhớ rõ Mạt."
Hắn nói như vậy, Ngô Củ cùng Tề Hầu đều kinh ngạc.
Tề Hầu nhất thời sắc mặt âm trầm, nói:
"Văn Khương đâu?"
Tào Mạt nói:
"Quốc mẫu Lỗ quốc cũng ở trên đường, ít ngày nữa có thể đến Lâm Truy thành."
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Văn Khương sau khi đến trực tiếp mang vào cung, Cô muốn gặp."
"Dạ!"
Dịch Nha nghe nói Công Tôn Thấp Bằng quay về, vô cùng sốt sắng.
Từ khi Công Tôn Thấp Bằng bị mai phục tại Giáp Cốc đến nay đã qua thời gian dài, Dịch Nha hoàn toàn không nghĩ tới Công Tôn Thấp Bằng còn sống.
Khi Công Tôn Thấp Bằng về đến, Tề Hầu cùng Ngô Củ dự định đi cửa thành nghênh tiếp.
Dịch Nha dậy sớm, ôm tiểu Địch Nhi đi cửa thành.
Mọi người rất nhanh liền đến cửa thành.
Ngô Củ ngồi ở trong xe, nhìn Dịch Nha ôm tiểu Địch Nhi đứng ở bên ngoài sốt ruột chờ, không khỏi thở dài, nói:
"Lần này hay rồi, chúng ta vẫn chưa có nói cho Ung Vu biết tình huống."
Công Tôn Thấp Bằng bị thương, đi đứng không tiện, còn không nhớ rõ.
Ngô Củ cùng Tề Hầu chưa nghĩ ra làm sao nói cho Dịch Nha.
Dù sao bọn họ cũng chưa thấy Công Tôn Thấp Bằng, không biết rốt cuộc là tình huống gì, vốn còn muốn đón Công Tôn Thấp Bằng trở về xong lại nói cho Dịch Nha.
Bất quá bây giờ Dịch Nha bởi vì lập chiến công, đã được phong làm Trung đại phu, cũng đảm nhiệm chức vụ, có thể nghe đồng liêu nói.
Bởi vậy hắn mang theo tiểu Địch Nhi tới nghênh tiếp.
Ngô Củ muốn cản cũng cản không được.
Hộ tống Công Tôn Thấp Bằng còn có áp giải Văn Khương, đội ngũ chẳng mấy chốc sẽ đến.
Khí trời đã trở nên ấm áp, mặt trời trên đỉnh đầu càng lúc càng nóng.
Rất nhanh liền nghe binh lính chạy về, nói:
"Đến rồi! Đội ngũ Đại Tư Hành đến rồi!"
Binh lính vừa nói như vậy, Dịch Nha vội vã ôm tiểu Địch Nhi, nói:
"Địch Nhi, đại phụ thân trở về."
Địch Nhi cao hứng, ôm cổ Dịch Nha, nói:
"Quá tốt rồi! Địch Nhi nhớ đại phụ thân!"
Bọn họ đang nói, Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng từ trong xe đi ra.
Đội ngũ chậm chậm đi tới, cước trình cũng không nhanh, dẫn đầu chính là một chiếc xe ngựa rất lớn, chậm rãi dừng ở trước mặt.
Ngô Củ cùng Tề Hầu đi tới, Dịch Nha cũng ôm Địch Nhi đi tới.
Tự nhân cung nữ đi theo bên cạnh đem màn xe nâng lên, lập tức có hai binh lính khom lưng tiến vào xe.
Dịch Nha nhìn cảnh tượng này, không khỏi nhíu nhíu mày.
Không biết là có ý gì, màn xe nâng lên, Công Tôn Thấp Bằng vì sao không xuống xe? Ngược lại là binh lính đi vào trong xe.
Công Tôn Thấp Bằng vì sao không xuống xe?
Là bởi vì Công Tôn Thấp Bằng không có cách nào tự mình xuống xe.
Hắn tại Giáp Cốc sơn bị trúng mấy mũi tên, cơ hồ bị vạn tiễn xuyên tâm.
Lúc đó Công Tôn Thấp Bằng còn rớt xuống nước, trôi dạt tới phần lãnh thổ Lỗ quốc.
Binh lính Tề quốc không có tìm được Công Tôn Thấp Bằng, bất quá trái lại binh lính Lỗ quốc tìm được Công Tôn Thấp Bằng.
Công Tôn Thấp Bằng trọng thương hôn mê, hoàn toàn không có ý thức.
Văn Khương yêu thích loại nam nhân như Công Tôn Thấp Bằng, liền đem Công Tôn Thấp Bằng đi.
Nhưng mà Văn Khương chẳng qua xem Công Tôn Thấp Bằng là món đồ chơi.
Nàng đương nhiên biết Công Tôn Thấp Bằng chính là tướng quân võ nghệ hơn người.
Nếu trị khỏi thương tích, Công Tôn Thấp Bằng nhất định sẽ chạy mất, bởi vậy Văn Khương liền cố ý trì hoãn trị liệu.
Bây giờ Công Tôn Thấp Bằng hoàn toàn là người tàn tật.
Công Tôn Thấp Bằng một mình không cách nào xuống xe, hai người lính đi vào xe dìu hắn ra.
Ngô Củ đã sớm chuẩn bị.
Bởi vì đã nghe nói Công Tôn Thấp Bằng đi đứng không tiện, liền lệnh người đem xe lăn mang đến.
Công Tôn Thấp Bằng được người dìu ra.
Hắn không có mặc chiến bào, sắc mặt màu xám như màu áo choàng hắn đang mặc, vô cùng tàn tạ, cả người có chút suy yếu.
Công Tôn Thấp Bằng dưới con mắt mọi người được khiên đặt lên xe lăn, sắc mặt hờ hững.
Sĩ phu tùy tùng vội vã bái kiến Tề Hầu cùng Ngô Củ.
Mà Công Tôn Thấp Bằng là mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu cùng Ngô Củ.
Dù sao Tề Hầu cùng Ngô Củ mặc hướng bào màu đen vô cùng nổi bật.
Sau đó hắn liền nhìn chung quanh.
Khi nhìn thấy một người mặc xiêm y đỏ sậm ôm một đứa bé, ánh mắt hắn hơi ngừng một chút.
Trong những sĩ phu, người nam tử ôm đứa bé có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp nhất.
Ánh mắt Công Tôn Thấp Bằng dừng lại lâu hơn một chút, rồi tiếp tục đánh giá những người khác.
Dịch Nha ôm Địch Nhi, phút chốc như rơi vào hầm băng.
Hắn nhìn thấy chân Công Tôn Thấp Bằng tàn tật, còn có sắc mặt không tốt.
Ánh mắt Công Tôn Thấp Bằng mờ mịt mà như thăm dò nơi này.
Dịch Nha chẳng hề ngốc, hắn đột nhiên hiểu cái gì...
Nhưng mà Địch Nhi không hiểu.
Địch Nhi nhìn thấy Công Tôn Thấp Bằng, mừng rỡ vỗ tay, nó:
"Đại phụ thân! Ôm một cái! Đại phụ thân!"
Đứa trẻ trong lòng nam tử xinh đẹp gọi hắn là phụ thân, Công Tôn Thấp Bằng sợ hết hồn.
Hắn đối với chuyện trước đây không nhớ rõ.
Không biết tại sao trong đầu một mảnh trống rỗng, muốn hồi ức cũng không nhớ nổi, càng không nhớ chính mình có con trai.
Đứa bé kia bi bô gọi chính mình, Công Tôn Thấp Bằng phút chốc bối rối.
Dịch Nha sững sờ tại chỗ cũ không nhúc nhích.
Địch Nhi nhớ Công Tôn Thấp Bằng, muốn Công Tôn Thấp Bằng ôm một cái.
Nhưng Dịch Nha vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt cũng khó coi.
Địch Nhi không biết phụ thân bị làm sao, thế nhưng có thể cảm giác được thương tâm.
Địch Nhi cau mày, một bộ dáng muốn khóc, nhẹ nhàng sờ mặt Dịch Nha.
Ngô Củ vội vàng đi qua ôm lấy Địch Nhi, sau đó đi tới trước mặt Công Tôn Thấp Bằng, cười nói:
"Đại Tư Hành, mau ôm Địch Nhi, Địch Nhi nhớ ngươi."
Địch Nhi lập tức đến trong lòng Công Tôn Thấp Bằng.
Công Tôn Thấp Bằng có chút tay chân luống cuống ôm Địch Nhi.
Đừng thấy Địch Nhi nhỏ nhắn đáng yêu, kỳ thực cũng rất nặng, được Công Tôn Thấp Bằng cùng Dịch Nha nuôi dưỡng đến có thể nói là béo trắng.
Địch Nhi đến trong lòng Công Tôn Thấp Bằng, lập tức ôm cổ Công Tôn Thấp Bằng, dùng khuôn mặt thịt cọ má Công Tôn Thấp Bằng, bi bô nói:
"Đại phụ thân, Địch Nhi rất nhớ ngài!"
Công Tôn Thấp Bằng không biết chính mình tại sao còn có con trai, tay chân luống cuống.
Nhưng mà khi ôm Địch Nhi trong lòng, Công Tôn Thấp Bằng lại cảm thấy tuyệt vọng cùng thất vọng được mềm mại xoa dịu, đột nhiên như thức tỉnh.
Loại cảm giác quen thuộc từ trong xương lộ ra.
Công Tôn Thấp Bằng ôm Địch Nhi, nhỏ giọng nói:
"Con tên là gì?"
Địch Nhi có chút kỳ quái nhìn Công Tôn Thấp Bằng, nói:
"Đại phụ thân, con gọi là Địch Nhi nha! Đúng rồi.
Địch Nhi biết viết tên của chính mình, Địch Nhi là Tư Vô!"
Địch Nhi nói, còn tưởng rằng Công Tôn Thấp Bằng đang khảo bài, liền tự hào dùng tay vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Một bộ rất kiêu ngạo không sợ thử thách.
Tất cả mọi người bị bộ dạng đáng yêu của Địch Nhi làm mềm lòng, nhưng cũng thấy vô cùng chua xót.
Dịch Nha còn sững sờ tại chỗ cũ.
Hắn không có như Địch Nhi đáng yêu, Công Tôn Thấp Bằng không có "bố thí" một ánh mắt cho hắn, chỉ coi hắn là một người dưng.
Dịch Nha ngây người tại chỗ cũ.
Ngô Củ nói:
"Quân thượng, Đại Tư Hành bị thương rất nặng, hay là lập tức trở về cung để Đường Vu trị liệu."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Nhị ca nói phải, hồi cung thôi."
Đội ngũ hướng Tề cung mà đi.
Địch Nhi dựa vào lòng Công Tôn Thấp Bằng không rời, ôm cổ Công Tôn Thấp Bằng làm nũng.
Công Tôn Thấp Bằng cũng không nỡ buông tay.
Hắn luôn cảm thấy rất quen thuộc, cũng không biết như thế nào cho phải.
Đội ngũ vào trong Lâm Truy thành, rất nhanh liền đến Tề cung.
Công Tôn Thấp Bằng ngồi trên xe lăn, Ngô Củ lệnh người đi gọi Đường Vu, nhanh chóng lại đây xem Công Tôn Thấp Bàng rốt cục là vấn đề gì.
Công Tôn Thấp Bằng ôm Địch Nhi xuống xe, ánh mắt ở trong đám người xoay một vòng.
Thế nhưng cũng không nhìn thấy người nam tử xinh đẹp vừa rồi ôm Địch Nhi.
Bóng người màu đỏ đã không thấy.
Công Tôn Thấp Bằng chẳng biết vì sao đột nhiên nhìn người nam tử mặc y phục màu đỏ kia lại cảm thấy rất quen thuộc.
Không biết người kia cùng mình có phải là thân thích hay không.
Hắn nhìn màu áo đỏ sậm kia trong lòng liền cảm thấy thật cao hứng, rất kích động.
Nhưng mà Công Tôn Thấp Bằng vô cùng mê man, không biết cảm giác đó là vì cái gì.
Công Tôn Thấp Bằng trên người rất nhiều thương tổn, đi đứng cũng không tiện, bởi vậy Tề Hầu đã sắp xếp nơi ở trong cung cho Công Tôn Thấp Bằng.
Hắn ở trong cung dưỡng thương, vừa vặn trong cung dược liệu cũng tương đối đầy đủ, có rất nhiều tự nhân cung nữ hầu hạ, không giống ở quý phủ.
Rõ ràng là tằng tôn của Trang Công mà phủ của Công Tôn Thấp Bằng lại rất nghèo.
Tề Hầu tự mình đẩy xe lăn Công Tôn Thấp Bằng tiến vào phòng, đem hắn nâng lên giường, cho hắn nằm xuống.
Đường Vu vào lúc này ôm cái hòm thuốc đi vào, mọi người nhanh chóng tản ra.
Dịch Nha vẫn luôn đứng ở phía sau.
HunhHn786 Bởi vì hắn không biết mình bây giờ rốt cuộc là biểu tình gì, có phải là dữ tợn khó coi, có phải là khiến Công Tôn Thấp Bằng thất vọng.
Đường Vu nhanh chóng kiểm tra cho Công Tôn Thấp Bằng.
Hắn kiểm tra, sắc mặt lạnh xuống.
Ngô Củ nhìn thấy hắn cái biểu tình này, nhất thời tâm tình cũng không yên.
Thế nhưng cũng không ai dám giục Đường Vu, để Đường Vu chậm rãi kiểm tra.
Đường Vu kiểm tra hai chân, liền muốn kiểm tra vết thương trên thân thể.
Bởi vì phải cởi quần áo, những người khác trước tiên lui ra.
Tất cả mọi người rời phòng, nhưng mà Địch Nhi không chịu rời đi.
Tựa hồ sợ đi ra đại phụ thân liền biến mất, Địch Nhi mếu máo muốn khóc, thút thít vô cùng đáng thương.
Tiểu Địch Nhi không muốn đi, Công Tôn Thấp Bằng không đành lòng nói.
"Để cho Địch Nhi lưu lại, trẻ con cũng không gì đáng ngại."
Mọi người không có ý kiến, thế nhưng Địch Nhi có ý kiến.
Địch Nhi không đi, cũng không cho Dịch Nha đi, nhất định muốn Dịch Nha cũng ở lại.
Công Tôn Thấp Bằng rốt cục lại thấy được nam tử xinh đẹp, bản năng cũng muốn hắn ở lại.
Nghe tiểu Địch Nhi nói như vậy, hắn liền mời Dịch Nha cũng ở lại trong phòng.
Dịch Nha không muốn ở lại trong phòng.
Hắn cũng không phải không muốn thấy Công Tôn Thấp Bằng, hắn không muốn thấy vết thương trên người Công Tôn Thấp Bằng.
Bởi vì hắn sợ chính mình thấy những vết thương kia, sắc mặt sẽ rất dữ tợn.
Biểu tình đó của hắn, hắn không muốn Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy.
Nhờ công lao của Địch Nhi, Dịch Nha cũng lưu lại, những người khác liền đều lui ra.
Đường Vu cẩn thận mở xiêm y của Công Tôn Thấp Bằng.
Công Tôn Thấp Bằng tuy rằng mất trí nhớ, bất quá tính tình hoàn giống như trước đây, hết sức thành thật, cười nói:
"Không cần quá cẩn thận, đều vảy kết, cũng không đau."
Đường Vu cởi áo Công Tôn Thấp Bằng ra, Dịch Nha đột nhiên hít một hơi.
Trên người Công Tôn Thấp Bằng đều là vết sẹo, đặc biệt là nơi ngực.
Vết sẹo to to nhỏ nhỏ rất nhiều, quả nhiên là bị trúng nhiều mũi tên.
Dịch Nha phút chốc không nhìn nổi, sắc mặt có chút co rút.
Đột nhiên hắn xoay người lại, liền nghe Công Tôn Thấp Bằng cười khan, nói:
"Là...!Là rất khó nhìn."
Dịch Nha nghe hắn nói như vậy, không nhịn được quay đầu nhìn Công Tôn Thấp Bằng.
Ánh mắt hết sức phức tạp.
Công Tôn Thấp Bằng bị nhìn chằm chằm, phút chốc chỉ cảm thấy Dịch Nha tướng mạo quá đẹp, trong lòng sinh ra vô hạn rung động.
Công Tôn Thấp Bằng không biết chính mình tại sao lại đối với một nam tử sinh ra rung động như vậy.
Địch Nhi nhìn thấy Công Tôn Thấp Bằng bị nhiều vết thương khóc lên vô cùng đáng thương.
Đường Vu bôi thuốc cho Công Tôn Thấp Bằng, Địch Nhi liền nằm nhoài bên cạnh Công Tôn Thấp Bằng vừa thổi thổi vừa nói:
"Địch Nhi thổi thổi, thổi một chút liền hết đau!"
Công Tôn Thấp Bằng suýt nữa bật cười, nói:
"Đúng rồi, thổi một chút liền hết đau."
Công Tôn Thấp Bằng không chỉ là bị thương ngoài da, hơn nữa rất nhiều thương tổn trì hoãn trị liệu, bởi vậy vết sẹo khó xóa được.
Kiểm tra ngoại thương xong, Đường Vu liền kiểm tra nội thương, còn có vấn đề mất trí nhớ.
Sau một hồi kiểm tra, Đường Vu sắc mặt liền lạnh vài độ.
Dịch Nha không nhịn được nói:
"Làm sao vậy?"
Đường Vu đối với Dịch Nha vẫy vẫy tay.
Để tiểu Địch Nhi ở cùng Công Tôn Thấp Bằng, hai người liền đi ra.
Ngô Củ cùng Tề Hầu ở bên ngoài thập phần lo lắng, nghe tiếng mở cửa, lập tức đến gần, liền thấy Đường Vu cùng Dịch Nha đi ra.
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Đại Tư Hành như thế nào?"
Đường Vu đóng cửa lại, lập tức nói:
"Vương thượng, Đường Nhi muốn xin Vương thượng đem Quốc mẫu tới, hỏi một chút đến cùng vì sao đối đãi Đại Tư Hành như vậy."
Tề Hầu vừa nghe, tức giận liền xông lên, nói:
"Đại Tư Hành đến cùng bị làm sao?"
Đường Vu nói:
"Đại Tư Hành không có ký ức, cũng không phải là bởi vì trọng thương tạo thành."
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Đó là bởi vì...?"
Đường Vu nói tiếp:
"Theo Đường Nhi nhìn thấy, là trúng độc tạo thành."
Dịch Nha sắc mặt nhất thời lạnh xuống.
Tề Hầu tức giận nói:
"Lẽ nào có lí đó!"
Đường Vu còn nói:
"Còn nữa, về hai chân Đại Tư Hành.
Nếu Đường Nhi đoán không sai, độc kia có khả năng cũng xâm nhiễm hai chân, bởi vậy mới biến thành bộ dáng này."
Tề Hầu sắc mặt lạnh muốn chết, quay đầu đối với binh lính nói:
"Đi, đem Văn Khương áp giải lại đây!"
Văn Khương cũng theo đội ngũ đồng thời trở về, bất quá bị giam.
Bọn họ lúc đó quan tâm Công Tôn Thấp Bằng, không ai để ý tới Văn Khương.
Văn Khương rất nhanh liền bị áp giải tới, một bộ điềm đạm đáng thương, lau nước mắt nói:
"Nhị ca, Tam đệ, hu hu.....!Khương thật đáng thương.
Hu hu...!các ngươi đây là ý gì."
Tề Hầu lạnh lùng nhìn Văn Khương, nói:
"Có ý gì? Chính ngươi rõ ràng nhất!"
Văn Khương chớp mắt một cái, nói:
"Nhị ca, Tam đệ, Văn Khương có nỗi khổ tâm trong lòng! Lỗ Công muốn giết Đại Tư Hành, Văn Khương cũng là vì bảo vệ tính mạng Đại Tư Hành mới tìm một cái cớ.
Làm như vậy Lỗ Công cảm thấy Khương tâm tư xấu xa với Đại Tư Hành, nêu không sao có thể bỏ qua cho trọng Thần Tề quốc? Nhị ca, Tam đệ, các ngươi phải hiểu cho khổ tâm của Khương!"
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời liền bật cười, nói:
"Ngươi còn dùng biện pháp để Lỗ Công cảm thấy ngươi xấu xa? Trong lòng con của ngươi, ngươi vốn là người xấu xa vô liêm sỉ."
"Ngươi!"
Văn Khương thất thanh hô to một câu, nhanh chóng lại làm bộ đáng thương, nói:
"Hu hu hu, Nhị ca tại sao nói Khương như thế? Khương là em gái của Nhị ca nha!"
Ngô Củ nói:
"Quả nhân là quốc quân Sở quốc, sao không nhớ rõ có muội muội? Quốc mẫu Lỗ quốc cũng không nên với cao."
Văn Khương bị Ngô Củ liên tục làm nhục nhiều lần, cả người đều không tốt lắm, tức xanh cả mặt.
Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Ngươi đến cùng cho Đại Tư Hành dùng độc gì!"
Văn Khương vừa nghe, đôi mắt loáng một cái, lập tức lắp bắp nói:
"Không có...!Không có.
Độc? Khương nghe không hiểu!"
Ngô Củ cười, nói:
"Nghe không hiểu không sao cả.
Quả nhân giỏi trị loại người giả vờ ngây ngốc, áng chừng rõ ràng giả bộ hồ đồ.
Người đâu!"
Ngô Củ nói, binh lính lập tức tới, cung kính nói:
"Sở Vương."
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Đi lấy hai cái muỗng cùng một vò rượu đến."
Văn Khương không biết Ngô Củ muốn muỗng cùng vò rượu làm cái gì, thật không liên quan.
Binh lính rất mau đã trở lại.
Ngô Củ tiếp nhận muỗng, vén tay áo bào, lập tức ngồi chồm hỗm xuống.
Ngô Củ nhìn Văn Khương, cười híp mắt, làm động tác gõ muỗng vào nhau trước mặt Văn Khương, nói:
"Ngươi biết không, Quả nhân nghe nói ăn cái gì bổ cái đó.
Gần đây Quả nhân cùng Tề Công đều bận rộn công phá Lõ quốc, bởi vậy vô cùng mỏi mệt.
Nhìn Quốc mẫu Lỗ quốc xem, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc.
Đôi mắt sáng ngời linh động mê người, vừa vặn lấy xuống ngâm rượu..."
Ngô Củ nói, đem hai cái muỗng đồng thau giơ lên, kề sát mí dưới mắt Văn Khương, cười nói:
"Cảm thấy như thế nào? Chỉ cần Quả nhân hơi hơi dùng sức, ngươi cũng có thể nghe một tiếng "phụp", tròng mắt sẽ rơi ra."
Văn Khương cảm thụ được cái muỗng lạnh lẽo kề sát ở mí dưới mắt, nhất thời sợ đến kêu lên sợ hãi, nhắm mắt lại, run lẩy bẩy nói:
"Ngươi! Ngươi là ác quỷ!"
Ngô Củ cười ha ha, nói:
"Ác quỷ? Quốc mẫu ở Lỗ quốc sống rất thoải mái phải không? Phải biết bây giờ thế đạo khó lường, ác quỷ chưa phải đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất chính là loại người ra vẻ đạo mạo, tên gọi...!tiện nhân."
Văn Khương tức giận thở mạnh, nói:
"Ngươi! Ngươi dám mắng ta! Ngươi...!Ngươi..."
Ngô Củ nói:
"Thôi, không mắng ngươi.
Cùng loại người ăn nói vụng về nói chuyện đạo lý, không có chút cảm giác thành tựu nào, cũng không cảm giác chinh phục.
Chúng ta vẫn là hành động thôi."
Ngô Củ nói, trên tay dùng sức, Văn Khương cảm giác được muỗng đè lên con mắt của chính mình, nhất thời la to.
"A..."
Văn Khương nhẹ giọng nói:
"Ta...!Ta nói! Ta nói!! Ta nói được chưa!?"
Ngô Củ lập tức đem hai cái muỗng ném xuống đất, vỗ tay một cái, nói:
"Được, ngươi nói đi."
Văn Khương quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, toàn thân đều là mồ hôi, nói:
"Ta...!Ta chính là cho hắn dùng một chút...!một chút thuốc..."
Mọi người suy đoán không sai.
Công Tôn Thấp Bằng bị người Lỗ tìm được, liền đem giao cho Văn Khương.
Lúc đó Công Tôn Thấp Bằng chỉ là trọng thương, cũng không có mất trí nhớ.
Văn Khương muốn thu Công Tôn Thấp Bằng làm nam sủng hầu hạ cho nàng.
Lúc đó Công Tôn Thấp Bằng bị trọng thương, vẫn luôn hôn mê, chờ lúc tỉnh lại đã ở chỗ Văn Khương.
Hắn không có mất trí nhớ, đi đứng cũng không có vấn đề.
Vết thương chủ yếu ở ngực, dù sao cũng là bị tên bắn.
Công Tôn Thấp Bằng sau khi tỉnh lại lập tức liền muốn đi về.
Hắn lo lắng Tề Hầu cùng Tề quốc.
Lỗ quốc xuất binh mai phục, hiển nhiên là biểu hiện khai chiến.
Nhưng mà Văn Khương cũng không cho hắn đi.
Công Tôn Thấp Bằng chuẩn bị bỏ trốn.
Bất quá hắn bị trọng thương rất nghiêm trọng, Văn Khương chỉ cho người chữa trị chỗ trí mạng chính là sợ hắn bỏ trốn.
Công Tôn Thấp Bằng bị thương tổn nhiều thế nhưng không nghiêm trọng lắm, vẫn cứ muốn đi.
Văn Khương bị phiền muộn không thôi, liền nghĩ tới hạ độc.
Văn Khương lệnh người phối một loại thuốc quên quá khứ.
Bất quá chính như Đường Vu từng nói, thật ra đó là một loại độc dược.
Độc tố xâm nhiễm đầu óc, còn tích tụ trong thân thể, lâu dần không trị sẽ chết.
Công Tôn Thấp Bằng bị Văn Khương ép uống thuốc, mỗi ngày đều uống một bát, liên tục uống rất nhiều ngày.
Công Tôn Thấp Bằng ký ức rất nhanh liền hồ đồ, dần dần cái gì cũng không nhớ rõ.
Khi Văn Khương cảm thấy chính mình lập tức thành công, có thể đem Công Tôn Thấp Bằng đường đường Đại Tư Hành Tề quốc thu làm nam sủng, chân Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên què, không thể động.
Độc tố chồng chất khiến Công Tôn Thấp biến thành người què, vết thương nhỏ cũng bắt đầu thối rữa.
Văn Khương còn chưa có thành công, chuẩn bị để y quan xem chuyện gì xảy ra.
Kết quả nghe được Lỗ quốc bị công phá, Văn Khương cũng không còn hứng thú.
Mọi người vừa nghe, nhất thời tức giận đến sôi máu.
Văn Khương quả thực là lòng dạ độc ác, vì muốn Công Tôn Thấp Bằng nghe theo, cho hắn uống độc dược.
Đường Vu lập tức nói:
"Ta phải biết phương pháp phối chế."
Văn Khương không dám che giấu, sợ tròng mắt của chính mình rơi ra liền nói cho Đường Vu.
Bất quá phương pháp phối chế còn ở chỗ kia cũng không có mang ở trên người.
Bởi vậy Tề Hầu lại để cho Tào Mạt đi lấy.
Cứ như vậy, cần phí không ít thời gian.
Dịch Nha rốt cục không nhịn được nói:
"Đại Tư Hành có thể khôi phục không?"
Đường Vu gật đầu nói:
"Chỉ cần độc tố thanh trừ, không chỉ là ý thức có thể khôi phục, hơn nữa chân cũng có thể khôi phục.
Thế nhưng phải càng sớm càng tốt.
Nếu chậm, e sợ trên người lưu lại dị tật.
Đại Tư Hành là võ tướng, Đường Nhi sợ ảnh hưởng Đại Tư Hành."
Đường Vu nói có hy vọng, thế nhưng cũng là bom đếm ngược, mọi người vẫn không yên.
Tề Hầu vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng nhìn về phía Văn Khương, nói:
"Cô trước tiên không giết ngươi, chờ Thiên tử hạ chiếu lệnh xuống liền để ngươi cùng con trai ngoan của ngươi đồng thời...!ra đi! Mấy ngày này để ngươi nếm thử cái gì gọi là vị đắng.
Người đâu chiêu đãi vị Công chúa Tề quốc, quốc mẫu Lỗ quốc này."
Văn Khương rít gào lên.
"Không không không! Quân đệ! Quân đệ! Ta là tỷ tỷ của ngươi! Ta là tỷ tỷ của ngươi! Quân đệ!"
Văn Khương rít gào lên liền bị kéo đi, một đường không ngừng đạp chân, mà là căn bản không có biện pháp.
Ngô Củ quay đầu đối với Dịch Nha nói:
"Không cần quá khổ sở, Đường Nhi y thuật rất cao minh, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Mấy ngày này, ngươi ở bên cạnh Đại Tư Hành nhiều một chút, làm món ăn ngon cho hắn."
Dịch Nha cũng không có mất trí nhớ.
Hắn tài nghệ nấu ăn rất cao siêu, chỉ có điều bởi vì trúng độc cùng sốt cao mất đi vị giác.
Thế nhưng hắn như trước, vẫn có thể nấu nướng.
Công Tôn Thấp Bằng trước đây cũng rất thích món ăn Dịch Nha làm.
Dịch Nha mất đi vị giác nên vô cùng tự ti, chỉ là không có biểu đạt ra đến, bởi vậy cũng không có lại nấu ăn.
Bây giờ nghe Ngô Củ nói như vậy, trong ánh mắt có chút mê man, trong lòng hắn càng là mê man.
Dịch Nha không biết chính mình còn có thể nấu nướng hay không.
Dịch Nha cũng không biết Công Tôn Thấp Bằng mất trí nhớ còn thích mình hay không.
Công Tôn Thấp Bằng vẫn luôn ở trong cung, bởi vì thuận tiện cho Đường Vu trị liệu.
Đường Vu mỗi ngày đến xem Công Tôn Thấp Bằng ba lần.
Thời gian còn lại chính là Dịch Nha cùng Địch Nhi ở cùng Công Tôn Thấp Bằng.
Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng sẽ tới thăm, mỗi ngày đều đi một lần.
Dịch Nha mang theo Địch Nhi tiến cung mỗi ngày, đều tự tay nấu cơm cho Công Tôn Thấp Bằng.
Dịch Nha đối với việc làm cơm là thuận buồm xuôi gió.
Tuy rằng thời gian dài không chạm qua bếp núc, bất quá vẫn không kém.
Địch Nhi đi tìm Tử Văn chơi, Dịch Nha bưng món ăn cho Công Tôn Thấp Bằng dùng bữa, sau đó liền ra cung.
Hắn cũng không ở trong cung, vẫn ở tại phủ Đại Tư Hành, bởi vậy mỗi ngày phải xuất cung.
Dịch Nha bưng bữa tới, gõ cửa một cái.
Giọng Công Tôn Thấp Bằng từ bên trong truyền ra:
"Mời vào."
Dịch Nha đẩy cửa đi vào.
Công Tôn Thấp Bằng cười nói:
"Ta ngửi thấy được hương vị, cũng biết là ngươi đã đến rồi."
Dịch Nha cũng cười cười, bất quá nụ cười không tới đáy mắt, chỉ là trên khóe môi.
Dịch Nha đem thức ăn để trên bàn, đi tới đẩy xe để Công Tôn Thấp lại dùng bữa.
Đều là món bổ dưỡng bồi bổ.
Công Tôn Thấp Bằng thích uống rượu, Ngô Củ vừa vặn cất một chút rượu mơ, liền cho Dịch Nha mang tới.
Công Tôn Thấp Bằng vừa nhìn thấy có đồ ăn còn có rượu, cười híp mắt nói:
"Khổ cực ngươi, thực sự là đa tạ ngươi."
Dịch Nha ngồi xuống, nói:
"Công Tôn tướng quân không cần phải nói đa tạ.
Mau dùng bữa đi.
Dùng xong, ta thu dọn đi ra ngoài."
Công Tôn Thấp Bằng nói:
"Ngươi ăn chưa?"
Dịch Nha cũng chưa ăn, Công Tôn Thấp Bằng vội vã mời hắn ngồi xuống.
"Nhiều món ăn như vậy, ngươi nếu không chê, chúng ta cùng dùng?"
Dịch Nha từ từ ngồi xuống, cảm thán nhỏ giọng nói:
"Ta sao sẽ ghét bỏ tướng quân..."
Công Tôn Thấp Bằng cũng không có nghe thấy, cùng Dịch Nha dùng bữa còn uống một ít rượu.
Đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, hắn nói:
"Đúng rồi, ta vẫn luôn quên hỏi tên của ngươi, ngươi tên gì?"
Dịch Nha nghe Công Tôn Thấp Bằng hỏi cái này, nhất thời như nhai sáp, có chút chua chát, cười cười, nói:
"Ta gọi là Ung Vu."
"Ung...!Vu..."
Công Tôn Thấp Bằng lập lại một lần, tựa hồ suy nghĩ nhớ trước kia, nói:
"Chúng ta trước đây cũng quen biết nhau sao?"
Dịch Nha cười cười, không nói gì, chỉ là gật gật đầu.
Nhưng mà Công Tôn Thấp Bằng thấy nụ cười này như cười khổ, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Công Tôn Thấp Bằng quên mất dùng bữa, ngẩng đầu nhìn Dịch Nha.
Khi Dịch Nha phục hồi tinh thần lại liền thấy Công Tôn Thấp Bằng nhìn mình, liền nói:
"Công Tôn tướng quân, sao vậy?"
Công Tôn Thấp Bằng vội vã hoàn hồn, ho khan một tiếng, cười nói:
"Không có...!Không có gì.
Chẳng qua là cảm thấy...!Ngươi mặc xiêm y này thật là đẹp."
Dịch Nha cúi đầu nhìn xiêm y màu đỏ, ống tay áo còn có thêu hoa văn.
Đây là trang phục Công Tôn Thấp Bằng trước đây thích nhất.
Công Tôn Thấp Bằng thích hắn mặc màu đỏ sậm.
Chỉ cần hắn mặc như vậy, Công Tôn Thấp Bằng vĩnh viễn nhìn không chán.
Dịch Nha tựa hồ hồi tưởng lại cái này, không khỏi nở nụ cười.
Lúc này cũng không phải cười khổ, mà thật sự cười vui vẻ.
Công Tôn Thấp Bằng nhìn hắn cười như thế, nhất thời sửng sốt.
Mở to hai mắt, Công Tôn Thấp Bằng ngơ ngác nhìn chằm chằm Dịch Nha, nói:
"Ngươi...!Ngươi thật là đẹp."
Dịch Nha nghe Công Tôn Thấp Bằng nói, còn nhìn hắn si mê, đột nhiên nhớ lại thời điểm ở tại Ung gia, Công Tôn Thấp Bằng cũng là khen hắn như thế.
Bọn họ phảng phất về thời điểm mới vừa gặp mặt.
Dịch Nha nhỏ giọng nói:
"Tướng quân không có thay đổi."
Hắn nói, chậm rãi tới gần.
Công Tôn Thấp Bằng uống một chút rượu.
Thế nhưng loại rượu mơ này không phải rượu mạnh.
Ngô Củ biết rượu này sẽ không say, mới để Dịch Nha đem cho Công Tôn Thấp Bằng uống.
Dù sao hắn là người bệnh, bây giờ vẫn không thể uống rượu.
Công Tôn Thấp Bằng nhìn Dịch Nha chậm rãi tới gần, nhất thời có một loại cảm giác say choáng váng đầu.
Hắn đột nhiên ôm lấy Dịch Nha, đem người mang vào trong ngực.
Dịch Nha vô cùng thuận theo, ôm cổ Công Tôn Thấp Bằng, chủ động dâng môi lên Công Tôn Thấp Bằng.
HunhHn786
Công Tôn Thấp Bằng theo bản năng ngậm môi Dịch Nha.
Dịch Nha chủ động khơi dậy hứng thú nơi Công Tôn Thấp Bằng.
Ánh mắt Công Tôn Thấp Bằng ngay lập tức liền thâm trầm, giọng khàn khàn nói:
"Ta...!Ta hình như say rồi."
Dịch Nha khẽ cười một tiếng, quyến rũ nói:
"Vậy tướng quân càng phải say hơn, được chứ?"
Công Tôn Thấp Bằng nhìn hắn cười, tựa hồ nhẫn nại không được, đem người đè xuống...
Thấy thời gian đã trễ, Ngô Củ từ chỗ Tử Văn dẫn Địch Nhi đến chỗ Dịch Nha để về nhà ngủ.
Kết quả Ngô Củ cùng Địch Nhi đến phòng Công Tôn Thấp Bằng, nhất thời sợ hết hồn.
Âm thanh bên trong có thể nói là khiến người nghe đỏ mặt.
Ngô Củ ôm chặt tiểu Địch Nhi bỏ chạy.
Hôm nay Tử Văn không ngủ cùng Ngô Củ.
Tề Hầu còn tưởng rằng chính mình có thể thực hiện được ý đồ.
Kết quả Ngô Củ lại ôm Địch Nhi tiến vào tiểu tẩm cung, tròng mắt Tề Hầu thiếu chút rơi xuống, nói:
"Chuyện gì xảy ra?!"
Ngô Củ nói:
"Ung Vu cùng Đại Tư Hành tựa hồ...!rất bận rộn, chúng ta hỗ trợ trông trẻ."
Tề Hầu vừa nghe, rạo rực, nói:
"Bọn họ cám dỗ nhau?"
Ngô Củ trừng Tề Hầu một cái, nói:
"Địch Nhi còn ở đây."
Tề Hầu nói:
"Địch Nhi cũng nghe không hiểu.
Bọn họ sẽ không thật nhanh như vậy liền bị cám dỗ chứ?"
Ngô Củ nói:
"Điều này nói rõ Đại Tư Hành là thật tâm yêu thích Ung Vu, không quản có nhớ hay không."
Tề Hầu cười híp mắt lại gần, nói:
"Cô cũng là thật tâm yêu thích Nhị ca.
Bất quá Cô vĩnh viễn nhớ, điểm này Nhị ca có thể yên tâm."
Ngô Củ mặc kệ hắn, ôm Địch Nhi đi tắm, chuẩn bị ngủ.
Địch Nhi đã buồn ngủ quá đỗi, tắm rửa liền ngủ gật.
Tề Hầu cơ hồ muốn cắn góc chăn.
Chuyện tốt đẹp tắm uyên ương, kết quả là Ngô Củ cùng Địch Nhi tắm chung, Tề Hầu chỉ có thể ngồi ở một bên giương mắt nhìn.
Tào Mạt rất nhanh đã trở về, mang theo phương pháp phối chế thuốc.
Đường Vu nhìn phương pháp phối chế, ngay lập tức liền bắt đầu phối chế thuốc giải, sau đó chi Công Tôn Thấp Bằng uống.
Hắn nói nhiều nhất là một tháng độc tố có thể thanh lý xong xuôi, về sau chính là dưỡng thân thể.
Không chỉ là Tào Mạt trở về, Cơ Trinh đi sứ Lạc Sư cũng quay về rồi.
Tuy rằng Cơ Lãng không nỡ lòng để Cơ Trịnh đi, thế nhưng Cơ Trịnh còn phải đi về phục mệnh.
Cơ Trịnh mang về chiếu lệnh.
Chiếu lệnh viết Lỗ Công mặc dù đã bị phế, thế nhưng Lỗ quốc bất kính tiên Vương vẫn phải bị trừng phạt.
Bởi vậy mong là Tề Hầu cùng Sở Vương đem Lỗ Công cùng Công tử Khánh Phủ giao cho Cơ Lãng, mang tới Lạc Sư chém đầu răn chúng.
Những người khác như Công tử Quý, Văn Khương, kể cả Yến Bá liền giao cho Tề quốc cùng Sở quốc xử lý.
Cơ Lãng đem phần lớn lãnh thổ Lỗ quốc phân cho Tề quốc.
Trâu thành cùng Khúc Phụ thành phân cho Tào quốc, bởi vì Tào Khắc có công lao.
Tuy rằng Tào quốc được đất đai không hề lớn, thế nhưng Trâu thành cùng Khúc Phụ thành đều là ấp giàu có, lại sát cạnh Tào quốc, bởi vậy Tào Khắc rất hài lòng.
Hắn đã thành công mở rộng quốc thổ Tào quốc ra phía ngoài không ít.
Yến Bá cũng bị lột bỏ phong hào.
Yến quốc bị nhập vào Tống quốc, xem như là bù đắp tổn thất cho Tống quốc.
Lần này tác chiến, Tống quân bị đánh lén, cũng tổn thất không ít binh mã.
Nghe đâu Tống Công Ngự Thuyết tự mình lĩnh binh còn bị chút thương tổn.
Bởi vậy Thiên tử Cơ Lãng cố ý đền bù một chút cho Tống Công.
Yến quốc cách xa Tề quốc, bởi vậy Tề Hầu cũng không muốn nhận Yến quốc, phân cho Tống Công cũng là hợp tình hợp lý.
Tề Hầu ngay lập tức liền phái Triển Hùng đi Tống quốc ban bố chiếu lệnh.
Triển Hùng tất nhiên đồng ý, lập tức lên ngựa đi.
Tề quốc Tào quốc Tống quốc đều chiếm được đất đai, mà Sở quốc không có được.
Thế nhưng Ngô Củ lần này trong chiến dịch phát huy tài năng.
Có thể nói không có kế sách của Ngô Củ, liền không có đại thắng bây giờ.
Bởi vậy cũng đưa cho Ngô Củ một phần lễ vật, cũng không phải là đất đai, mà là minh ước.
Chu quốc muốn cùng Sở quốc kí kết giao ước.
Cơ Lãng mời Ngô Củ đến Trịnh quốc hội minh.
Chu quốc thừa nhận địa vị "Vương" của Sở quốc, không cần Sở quốc tiến cống, trong vòng hai mươi năm không xâm phạm lẫn nhau.
Ngô Củ thấy được công văn, cười ha ha, nói:
"Tân Thiên tử này cũng rất thú vị."
Tuy rằng Sở quốc đã xưng Vương, thế nhưng Chu quốc chưa từng thừa nhận Sở quốc là Vương, xem thường Sở quốc nam man tử.
Bây giờ Cơ Lãng muốn thừa nhận địa vị của Sở quốc, đây tuyệt đối là sự kiện lớn chưa từng có.
Bất quá Ngô Củ cũng nhìn thấu Cơ Lãng, biết rõ chuyện này kỳ thực cũng không phải là ân huệ của Cơ Lãng, mà là việc cùng nhau có lợi.
Chu quốc trải qua biến động lớn, cần thiết nghỉ ngơi lấy sức.
Nếu như Chu quốc có thể cùng Sở quốc liên minh, bảo đảm hai mươi năm hòa bình, như vậy Chu quốc có thể dùng hai mươi năm này chậm rãi lớn mạnh.
Bởi vậy Ngô Củ mới cười, cảm thấy Cơ Lãng thú vị.
Cơ Lãng có tâm kế, hơn nữa còn biết nói chuyện.
Tề Hầu nhíu mày, nói:
"Nhị ca ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngô Củ nhún nhún vai, nói:
"Quả nhân tựa hồ không có cơ hội lựa chọn.
Được Chu quốc thừa nhận chính là tâm nguyện đời đời của Sở quốc.
Còn nữa, Quả nhân cũng mới vừa đăng cơ, đang từng bước củng cố, cần một thời gian nghỉ ngơi lấy sức.
Hai mươi năm cũng không ngắn."
Tề Hầu cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng Cơ Lãng có ý đồ riêng, vì có lợi ích của chính mình, thế nhưng quan hệ giữa các quốc gia đều là quan hệ lợi ích.
Khó có được tình huống cả hai lợi ích thống nhất, hơn nữa không can thiệp chuyện của nhau.
Còn có một điểm rất quan trọng như Ngô Củ từng nói.
Tuy rằng người Tây Nhung, người Bắc Địch, người Đông Di, người Nam Man đều không phục Chu quốc quản lý, thế nhưng niên đại này mọi người đều cảm thấy Chu quốc cao cao tại thượng.
Nếu Ngô Củ có thể khiến cho Chu quốc thừa nhận địa vị Vương của Sở quốc, vậy thì địa vị của Ngô Củ tại Sở quốc càng thêm vững chắc, có thể ngăn chặn những lời chống đối.
Bởi vậy chuyện này đối với Ngô Củ lợi ích rất lớn.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Vậy liền hồi đáp Thiên tử, Quả nhân rất vinh hạnh."
Cơ Trịnh thở phào nhẹ nhõm, vội vã chắp tay nói:
"Vâng, Vương thượng!"
Cơ Trịnh quay người ra khỏi Lộ Tẩm