Xa xa chỉ có thể nhìn thấy một đội ngũ giơ cờ lớn, trên đó viết chữ Vân.
Ngô Củ vừa nhìn, thấy quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Đội ngũ Vân quốc vào lúc này đến.
Ngô Củ lại nghiêng đầu liền thấy Đấu Bá Bỉ kinh ngạc nhìn cờ lớn Vân quốc, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Ngô Củ đảo mắt một vòng, nhất thời có chút minh bạch.
Đấu Bá Bỉ lần này lộ diện, một mặt là vì Thiên tử cùng Sở quốc hội minh, ở một phương diện khác khả năng cũng là bởi vì Vân quốc...
Đấu Bá Bỉ cùng con gái lớn của Vân quốc phu nhân có nghiệt duyên.
Hai người có tình cảm song phương, bất quá chưa có được thành đôi.
Đấu Bá Bỉ luôn bận bịu chính sự, bởi vậy phụ lòng cô nương nhà người ta.
Đã qua nhiều năm như vậy, Đấu Bá Bỉ thậm chí không biết biểu muội sinh cho hắn một đứa con trai.
Bất quá đứa con trai này sớm đã bị bà ngoại vứt bỏ sáu năm trước.
Đại công chúa Vân quốc cùng Đấu Bá Bỉ đều chưa từng thấy con trai mình lần nào.
Đang nghĩ ngợi, đội ngũ Vân quốc đã đến trước mặt.
Vân quốc là Tử tước, quốc gia rất nhỏ cũng không địa vị gì, tới tham gia hội minh chính là vì muốn leo lên đại quốc.
Trịnh Bá Đột liền vội vàng tiến lên nghênh đón, hoàn toàn không bởi vì Vân Tử tước vị so với hắn thấp mà thất lễ.
Vân Tử nhanh chóng xuống ngựa, cùng Trịnh Bá chào hỏi.
Thấy được Ngô Củ cùng Tề Hầu, Vân Tử vội vã liền quay đầu, làm lễ.
"Bái kiến Sở Vương, bái kiến Tề Công."
Ngô Củ cười cười, cùng Tề Hầu đáp lễ Vân Tử.
Vân Tử vào lúc này liền vội vàng nói:
"Mau mau, gọi phu nhân và Công chúa lại đây làm lễ."
Chỗ này đều là nhân vật lớn, Vân Tử lại gọi phu nhân cùng con gái đến làm lễ, thực sự kỳ quái.
Nhưng mà Tề Hầu lại biết Vân Tử tính toán gì.
Trước đó Tề Hầu đã nghe nói Vân Tử muốn đem hai con gái gả cho Ngô Củ.
Dù sao Sở quốc chưa có Vương hậu.
Ở niên đại này tỷ muội đồng thời hầu hạ một phu quân cũng coi như là hợp tình hợp lý, hơn nữa có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Tề Hầu biết Vân Tử có "quỷ kế", lúc này nghe Vân Tử nói như vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm.
HunhHn786
Con gái lớn của Vân tử còn lớn tuổi hơn Nhị ca nhà hắn.
Nhị ca chỉ yêu thích người trẻ tuổi như hắn, làm sao có thể coi trọng nữ nhân kia.
Rất nhanh phu nhân Vân Tử và hai con gái liền từ truy xe xuống dưới.
Phu nhân Vân Tử không trẻ, phía sau là nữ tử quốc sắc thiên hương.
Đại công chúa một thân xiêm y hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng đoan trang.
Nhị công chúa nhỏ tuổi hơn tỷ tỷ rất nhiều, thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, là cô nương hoạt bát hiếu động.
Nhị công chúa nhìn thấy Ngô Củ, không khỏi che miệng cười, sau đó quan sát tỉ mỉ.
E rằng nàng đã sớm biết ý tứ phụ thân, bởi vậy cẩn thận quan sát Ngô Củ.
Ngô Củ đối với tiểu cô nương này kỳ thực không hứng thú gì.
Dù sao bản thân đã có Tề Hầu, đương nhiên sẽ không nhìn người khác.
Ngô Củ đối với con gái lớn của Vân Tử cảm thấy có hứng thú.
Dù sao đó là mẹ của Tử Văn, cũng là người yêu của Đấu Bá Bỉ.
Quả nhiên, Đại công chúa Vân quốc vừa đến, Đấu Bá Bỉ dường như bị sét đánh, bất quá vẫn là theo mọi người làm lễ.
Đại công chúa Vân quốc ánh mắt cũng không ở người khác, chỉ là bình tĩnh nhìn Đấu Bá Bỉ, vẻ mặt như muốn nói chuyện.
Đại công chúa Vân quốc ba mươi mấy tuổi, nhưng không hiện ra già, trái lại thoạt nhìn thành thục, vô cùng xinh đẹp.
Đấu Bá Bỉ lớn hơn nàng không ít, hơn nữa những năm qua ở trong triều lăn lộn, tóc bạc, thoạt nhìn khá là tiều tụy.
Đấu Bá Bỉ có chút tự giễu, cúi đầu, cung kính hành lễ.
Đại công chúa Vân quốc tựa hồ muốn nói chuyện, lại bị mẫu thân lôi một cái, trừng nàng một cái.
Nàng bị mẫu thân trừng mắt một cái, lại nhìn thấy Đấu Bá Bỉ cúi đầu cụp mắt, không khỏi có chút mất mát, cũng buồn bã cúi đầu.
Ngô Củ nhìn thấy, cảm giác chuyện này thực sự là khó xử.
Đại công chúa Vân quốc rõ ràng cùng Đấu Bá Bỉ yêu mến nhau, cũng đã có con.
Vân quốc phu nhân lại muốn đem Đại công chúa Vân quốc gả cho mình.
Đây không phải là dùng gậy đánh uyên ương?
Ngô Củ mặc dù đối với Đại công chúa Vân quốc không có ý đồ không an phận.
Bất quá bởi vì đó là người yêu của Đấu Bá Bỉ, mẫu thân Tử Văn, bởi vậy Ngô Củ khó tránh khỏi hiếu kỳ, Đại công chúa Vân quốc rốt cuộc là hạng người gì, liền quan sát tỉ mỉ.
Ngô Củ dùng ánh mắt đánh giá, Vân Tử cùng phu nhân đều hiểu sai ý.
Bọn họ còn tưởng rằng Ngô Củ yêu thích nử tử thành thục, đối với con gái lớn nhà mình có hứng thú, lúc này cao hứng vô cùng.
Hiểu sai ý đâu chỉ là Vân Tử cùng phu nhân, còn có Tề Hầu.
Tề Hầu mới vừa rồi còn đang nghĩ Nhị ca yêu thích mình tuổi trẻ.
Đại công chúa Vân quốc tuy rằng tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng tuổi lớn hơn so với Nhị ca, e sợ phải tỷ đệ luyến.
Thời điểm Tề Hầu tự hào, lại phát hiện Ngô Củ rất hứng thú nhìn chằm chằm Đại công chúa Vân quốc.
Dạ dày Tề Hầu dâng trào dấm chua.
Hắn lập tức đi lên một bước, dùng thân thể cao to chặn lại tầm mắt Ngô Củ, không cho Ngô Củ nhìn về phía trước.
Ngô Củ bị chặn lại tầm mắt, còn chưa biết Tề Hầu ghen.
Kết quả là nhìn thấy Tề Hầu đột nhiên quay đầu lại trừng mắt một cái, cảm giác thực sự là không hiểu ra sao.
Ngô Củ vô duyên vô cớ bị trừng.
Không chỉ như vậy, Ngô Củ còn phát hiện lưng Tề Hầu vẫn luôn chặn ở trước mặt mình, bất kể di chuyển như thế nào đều bị Tề Hầu ngăn trở.
Mãi đến tận khi Vân Tử cùng phu nhân mang theo các con gái đi vào trong doanh trướng, Tề Hầu lúc này mới dịch ra một ít.
Ngô Củ không hiểu ra sao, ngẩng đầu lên, liền nghe Tề Hầu nhỏ giọng nói:
"Nhị ca, chờ trở về Cô muốn nói chuyện cùng ngươi một chút."
Ngô Củ một mặt ngây ra, không biết Tề Hầu muốn cùng mình nói cái gì.
Đội ngũ Sở quốc cùng Vân quốc tiến vào hành dinh, Trịnh Bá vẫn chưa có hết bận.
Bởi vì hôm nay đến hành dinh rất nhiều đội ngũ.
Tiếp theo là đội ngũ Cử quốc cùng Quắc quốc đội ngũ cũng tới.
Hai quốc gia này, một phía tây, một mặt đông, không biết làm sao trùng hợp như thế.
Cử Tử Tư Phi Phục và Quắc Công Sửu chào hỏi lẫn nhau.
Trịnh Bá chào hỏi bọn họ, vừa dẫn đường vừa giả mù sa mưa cười to nói chuyện.
Ngô Củ cùng Cử Tử và Quắc Công không có quan hệ tốt gì, bởi vậy liền không cần phải đi chào hỏi.
Đang định cùng Tề Hầu về lều Tề Hầu nói chuyện một chút, Ngô Củ liền nghe có binh lính cưỡi ngựa đến, hô lớn:
"Thiên tử đến, Thiên tử đến.
"
Lần này mọi người cũng không về lều, toàn bộ đều ra nghênh tiếp.
Kích động nhất đương nhiên phải thuộc về Cơ Trịnh.
Mọi người quỳ xuống lạy nghênh tiếp, xe ngựa dừng trước cửa.
Màn xe nâng lên, Cơ Lãng một thân hướng bào Thiên tử màu đen từ trên xe chậm rãi bước xuống.
Tóc đều buộc lên giấu ở dưới mũ miện, lộ ra cái trán trơn bóng, thoạt nhìn vô cùng thanh lãnh uy nghiêm.
Mấy tháng không gặp, cảm giác Cơ Lãng đã càng có phong độ Thiên tử.
Mọi người quỳ xuống hành lễ, Cơ Lãng nhàn nhạt nói:
"Các vị Công Hầu khanh đại phu không cần đa lễ, đều đứng lên thôi."
Mọi người lúc này mới tạ ân đứng dậy.
Cơ Lãng nhìn chung quanh, liền thấy Cơ Trịnh đã từ trên mặt đất đứng thẳng người, ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm.
Cơ Lãng nhẹ ho khan một tiếng.
Trịnh Bá liền vội vàng nói:
"Thiên tử một đường bôn ba, mời Thiên tử trước tiên đi vào hành dinh nghỉ ngơi."
Cơ Lãng gật gật đầu.
Cơ Lãng vừa vào lều, Cơ Trịnh lập tức đối với Ngô Củ chắp tay nói:
"Vương thượng, Trịnh..."
Hắn lời còn chưa nói hết, Ngô Củ liền cười híp mắt nói:
"Biết rồi, ngươi đi đi.
Hôm nay cho ngươi nghỉ, cũng không có việc gì."
Cơ Trịnh vừa nghe, hết sức cao hứng, vội vã tạ ơn Ngô Củ, liền đi hướng lều Cơ Lãng.
Cơ Lãng vào bên trong lều, muốn nghỉ ngơi.
Tự nhân giúp hắn cởi y phục rườm rà, chuẩn bị đổi xiêm y tiện lợi, liền nghe phía ngoài có người thông báo, nói là Tả Tư Mã Sở quốc cầu kiến.
Cơ Lãng vừa nghe, cao hứng nói:
"Nhanh, nhanh mời Trịnh Nhi tiến vào."
Mành lều nâng lên Cơ Trịnh nhanh chân từ bên ngoài đi vào.
Cơ Lãng lập tức cho tự nhân cùng cung nữ ra ngoài lều chờ.
Cơ Trịnh còn muốn quỳ xuống hành lễ, Cơ Lãng đã bắt được hắn, đột nhiên ôm vào trong ngực, kích động nói:
"Trịnh Nhi! Vi phụ có thể nhìn thấy con rồi."
Cơ Trịnh nở nụ cười, cũng ôm Cơ Lãng, nói:
"Phụ thân, vài ngày trước đưa Lỗ Công đi Lạc Sư, không phải đã gặp?"
Cơ Lãng nói:
"Vậy làm sao đủ, vi phụ muốn đem Trịnh Nhi giữ ở bên cạnh.
Trịnh Nhi, con khi nào trở về?"
Cơ Trịnh cười nói:
"Phụ thân, con không phải cùng ngài nói rồi? Chờ con có sự nghiệp lại trở về.
Đến lúc đó, con mới có thể cùng phụ thân kề vai sát cánh, không phải sao?"
Cơ Lãng nghe hắn nói như vậy, không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Cơ Trịnh, nói:
"Nhưng vi phụ nhớ con."
Cơ Trịnh cười, nói:
"Mấy ngày hội minh, con sẽ ở cùng phụ thân.
Phụ thân, Trịnh Nhi giúp ngài thay y phục."
Cơ Lãng lúc này mới nhớ tới xiêm y của mình mới mặc một nửa.
Cơ Trịnh vội vàng giúp Cơ Lãng mặc xiêm y, sau đó quỳ một chân xuống chỉnh lý thắt lưng, cài khóa cho tốt, kéo bằng phẳng vạt áo, cười nói:
"Tốt rồi."
Ngô Củ cùng Tề Hầu trở về lều.
Ngô Củ mới vừa ngồi xuống, liền thấy Tề Hầu cho lui tất cả người hầu, nhất thời kỳ quái nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu cười híp mắt đi tới, cười đến một mặt nham hiểm, nói:
"Nhị ca, chúng ta bây giờ có thể nói chuyện một chút."
Ngô Củ ngờ vực nói:
"Nói cái gì?"
Tề Hầu nói:
"Tất nhiên là nói...!Nhị ca vừa rồi nhìn chằm chằm Đại công chúa Vân quốc, phải nói là một mặt si mê."
Ngô Củ căn bản không biết Tề Hầu làm thế nào thấy được mình si mê.
Mấu chốt là Tề Hầu không biết Đại công chúa Vân quốc là mẫu thân Tử Văn.
Việc này chỉ có Ngô Củ biết.
Dù sao Tử Văn sau khi lớn lên nối nghiệp Đấu Bá Bỉ, chính là Lệnh Doãn Sở quốc tiếng tăm lừng lẫy Đấu Tử Văn.
Ngô Củ lập tức nói:
"Quả nhân bị oan uổng.".
Tề Hầu híp mắt nói:
"Nhị ca dám nhìn, không dám thừa nhận, còn muốn lừa gạt Cô."
Ngô Củ càng oan uổng, thế nhưng cũng không thể nói ra ngọn nguồn.
Dù sao Ngô Củ không phải Công tử Củ thực sự.
Tề Hầu tỏ ra oan ức nói:
"Gần đây Nhị ca càng ngày càng trăng hoa."
Ngô Củ cũng oan ức.
Mình thật sự không trăng hoa!
Dù sao Ngô Củ trước đây có ám ảnh trong lòng, đối với người khác không tín nhiệm.
Có thể thả xuống tâm phòng bị cũng chỉ có Tề Hầu, tại sao nói là trăng hoa.
Tề Hầu không chịu, nói:
"Nhị ca đừng ngụy biện, bồi thường Cô thế nào?"
Ngô Củ vừa nghe đến cái này, liền lập tức nói:
"Hay là...!Củ làm canh đậu hũ cho Quân thượng?"
Tề Hầu hừ một tiếng, nói:
"Không muốn, canh đậu hũ Công tử Quý cũng uống rồi.
Cô không dùng món người khác đã ăn qua."
Tề Hầu nói như vậy, thật giống Ngô Củ cầm đồ ăn thừa cho Tề Hầu ăn.
Nhưng mà trời đất chứng giám, Ngô Củ không có.
Ngô Củ nói:
"Vậy Củ nấu cho Quân thượng món mới, tất nhiên là người khác chưa từng ăn, có được hay không?"
Ngô Củ như dỗ dành trẻ con.
Bởi vì có kinh nghiệm dỗ dành Địch Nhi cùng Tử Văn, Ngô Củ làm thật thuận buồm xuôi gió.
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Tạm được."
Ngô Củ nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Thế nhưng đối với Tề Hầu mà nói, một bữa không được, vậy thì hai bữa đi.
Bất quá Tề Hầu tựa hồ đã bắt đầu được voi đòi tiên, không chịu thỏa thuận, nói:
"Không được, Cô thương tổn thấu tim.
Nhị ca còn phải dùng những phương thức khác để đền bù Cô."
Ngô Củ vừa nghe, mí mắt giật kinh hoàng, nói:
"Quân thượng còn muốn ăn cái gì?"
Tề Hầu nhíu mày, nói:
"Trong lòng Nhị ca, Cô chỉ biết ăn?"
Ngô Củ cười trộm, lòng nói.
Tề Hầu nói rất chuẩn xác, quả thật là như vậy...
Tề Hầu lập tức nghiêng người, đem Ngô Củ đặt trên giường.
Ngọc quan trên đầu Ngô Củ lăn xuống, Tề Hầu tiếp được không có rơi xuống đất bị nát.
Tề Hầu tiếp được ngọc quan của Ngô Củ, đặt ở bên môi hôn nhẹ, cười nói:
"Cô còn muốn ăn Nhị ca."
Ngô Củ giật giật.
Tề Hầu cúi đầu hôn khóe môi Ngô Củ, thấp giọng nói:
"Vì Nhị ca phải bù đắp thương tổn cho Cô, tự mình ngồi lên được chứ?"
Ngô Củ suýt nữa văng tục chửi bới Tề Hầu.
Thế nhưng đã không kịp mở miệng chửi...
Quắc Công và Cử Tử đến cùng lúc cũng không phải trùng hợp.
Quắc quốc phía tây Lạc Sư, mà Cử quốc phía đông Lạc Sư, hai quốc gia đồng thời đến Hổ Lao quan là do có mưu đồ bí mật.
Quắc Công Sửu cùng Cử Tử Tư Phi Phục đã gặp nhau mấy ngày trước rồi.
Bởi vì Quắc Công Sửu cùng Lỗ Công đồng thời bị đuổi ra khỏi Lạc Sư thành, mà Lỗ quốc đã diệt vong, như vậy kế tiếp Cơ Lãng nhất định sẽ uốn nắn Quắc quốc.
Quắc quốc lập tức sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.
Mà Cử Tử cũng có cùng lo lắng.
Lỗ quốc chính là quốc gia hùng mạnh phía đông, xếp kế tiếp chính là Cử quốc.
Bây giờ Lỗ quốc bị công phá dễ như ăn cháo, đô thành bị người ta chiếm lĩnh, Cử quốc làm sao có thể không cảm thấy bất an?
Cử Tử đang sợ mục tiêu kế tiếp của Tề quốc chính là Cử quốc.
Cử quốc luôn thân cận Lỗ quốc, bây giờ Lỗ quốc không còn, Cử quốc mất đi bình phong, nóng lòng tìm biện pháp tự vệ.
Cử quốc muốn cùng những quốc gia khác kết minh, thế nhưng chung quanh không có ai dám cùng Tề quốc đối nghịch.
Cử Tử tìm thật lâu, mới tìm được Quắc Công Sửu.
Chỉ là bởi vì Tề quốc ngày càng lớn mạnh, lại cùng Sở quốc Chu quốc kết minh thành thế ba chân vạc.
Cử quốc tuy rằng cũng coi như mạnh mẽ, thế nhưng đã không có cách nào cùng Tề quốc so.
Hơn nữa một Quắc quốc có lãnh thổ không bằng một ấp Sở quốc, hai quốc gia cũng không có cách nào gây sóng gió.
Bọn họ cần được giúp đỡ.
Người trợ giúp là ai?
Cử Tử cùng Quắc Công đồng thời nghĩ tới Trịnh Bá Đột.
Nơi này là đất đai của Trịnh Bá.
Có câu nói thật hay, cường long không áp được rắn độc.
Huống hồ năm đó Trịnh Bá Đột chịu nhục tại Lỗ quốc, hắn cùng Công tử Quý kết thù kết oán cũng đã truyền ra ngoài.
Bây giờ Công tử Quý là Thiếu Sư của Vương tử Sở quốc.
Sở quốc thu lưu Công tử Quý, chẳng phải là cùng Trịnh Bá Đột cũng có ân oán?
Bởi vậy Cử Tử cùng Quắc Công muốn liên hợp Trịnh quốc, đẩy đổ Chu quốc Sở quốc cùng Tề quốc.
Nhưng mà hai người cũng không dám tùy tiện hành động, cần thăm dò Trịnh Bá Đột.
Nhưng Trịnh Bá Đột là kẻ thức thời, Cử quốc cùng Quắc quốc không đủ mạnh, liên hợp bọn họ không khác nào tìm chết.
Bởi vậy hắn luôn dè chừng Cử quốc và Quắc quốc.
Hôm nay mọi người tự nghỉ ngơi, không có chuyện gì làm.
Ngô Củ bị Tề Hầu hành hạ đủ loại.
Tề Hầu vô liêm sỉ cực kỳ, Ngô Củ xấu hổ không mặt mũi nhìn người.
Trải qua một đêm, sắc trời còn sớm, chưa có đến hoàng hôn, Tề Hầu tinh thần sảng khoái giúp Ngô Củ tắm rửa.
Ngô Củ mệt muốn chết đang ngủ, kết quả bị Tề Hầu cần cù chăm chỉ dựng dậy.
Tề Hầu hôn hai má cùng cái trán Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, Cô đói bụng rồi, ngươi không phải đáp ứng làm món ăn cho Cô sao?"
Ngô Củ uể oải nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu "cày cấy" cả đêm không phiền hà, Ngô Củ trái lại mệt không nhấc tay nổi.
Tề Hầu đói bụng, kỳ thực Ngô Củ bụng cũng đói.
Cuối cùng không chịu được Tề Hầu năn nỉ, Ngô Củ rời giường.
Tề Hầu giúp mặc xiêm y, chỉnh lý chỉnh tề, Ngô Củ lúc này mới đi đến khu bếp.
Ngô Củ gọi Tử Thanh mang ra một ít đậu hũ.
Dù sao Tề Hầu gần đây đặc biệt yêu thích đậu hũ.
Đậu hũ là tân sủng.
Ngô Củ đi một vòng tìm nguyên liệu nấu ăn.
Hành dinh Trịnh quốc thực sự là đơn sơ, chỉ có thịt cá, gia vị cũng không có, thoạt nhìn vô cùng nghèo nàn.
Ngô Củ không tìm được gia vị đặc biệt, không thể làm gì khác hơn là làm món đơn giản.
Nhìn thấy trên đất có ít rau, Ngô Củ nhất thời cười cười, ngồi chồm hỗm nhặt rau.
Vừa đỡ thắt lưng đau, trong lòng vừa cười xấu xa.
Ngô Củ lượm một đống lá cải màu trắng, cho vào chậu nước rửa, để ở một bên chờ dùng.
Sau đó lấy đậu hũ ra chuẩn bị chút nữa nấu canh bắp cải đậu hũ.
Ngô Củ bóp nát đậu hũ vo viên.
Làm một đống viên đậu hũ, thấy dùng nấu canh thì hơi nhiều, Ngô Củ liền chuẩn bị chiên giòn cho Tề Hầu ăn.
Một món canh, một món chiên, Ngô Củ thấy hơi ít một chút.
Tề Hầu khẳng định ăn không đủ no.
Trong đầu lóe lên ý tưởng, Ngô Củ chuẩn bị làm đậu hũ giả thịt cho Tề Hầu ăn.
Tề Hầu trước đã ăn qua bún thịt, phi thường yêu thích.
Ngô Củ dự định đánh tráo đậu hũ thay thịt cho Tề Hầu ăn.
Không cần quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ có điều cần tốn chút công phu mà thôi.
Ngô Củ vừa nghĩ tới Tề Hầu ăn chay sẽ kinh ngạc, nhất thời liền cảm thấy tốn công phu cũng không sao cả.
Ngô Củ vội vã bắt tay làm.
Kiếm một chút nấm hương đem cắt nát, trộn cùng đậu hũ bóp nát.
Sau đó ép thành khối hình dáng thịt đem đi hấp chín.
Cái này một chốc làm thịt nạc.
Đậu hũ trắng hòa lẫn nấm hương màu nâu liền biến thành màu thịt nạc.
Sau đó chính là làm da.
Da lợn liền đơn giản hơn.
Ngô Củ lấy một khối đậu hũ, bôi chút nước tương, đem đặt ở trong chảo chiên lên cho vàng.
Đậu hũ chiên trong dầu phát ra âm thanh "lách tách" tỏa mùi thơm xông vào mũi.
Rất mau đậu hũ trắng liền biến thành bì lợn vàng giòn.
Phần đậu màu trắng sẽ làm mỡ.
Ngô Củ cười híp mắt, tất cả đều chuẩn bị xong, đem "da" "mỡ" "nạc" lắp ráp lại cùng nhau, sau đó dùng dao cắt thành lát nhỏ, xếp vào đĩa vây quanh là một vòng nấm hương cùng rau cải làm trang trí.
Tưới lên hỗn hợp nước sốt mật ong nước tương tạo vị ngọt của thịt.
Hơn nữa làm đậu hũ giả thịt càng thêm giống thật, sáng bóng.
Ngô Củ nhìn món thịt giả, cười híp mắt, nhanh chóng thừa dịp còn nóng, liền bưng cho Tề Hầu ăn.
Ngô Củ bưng món ăn trở lại.
Tề Hầu đang chờ Ngô Củ cho ăn, thấy người trở về, vội vã đi nghênh đón.
Tổng cộng hai món đồ ăn, một canh.
Tề Hầu trước tiên nhìn viên đậu hũ chiên, sau đó nhìn về phía canh bắp cải thảo đậu hũ, nói:
"Nhị ca, đây là canh gì, nhìn thật đẹp."
Ngô Củ suýt nữa bật cười.
Canh này nói đẹp cũng là đẹp.
Cải màu trắng cùng đậu hũ trơn bóng, nước canh trong suốt nhìn xác thực vừa mắt.
Ngô Củ liền cười nói:
"Cái này gọi là canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc."
Tề Hầu vừa nghe, kinh ngạc nói:
"Canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc? Tên thật tốt, nhìn cũng đẹp đẽ."
Kỳ thực chính là một bát canh bắp cải thảo đậu hũ đơn giản.
Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa nếm thử một miếng.
Vì điều kiện đơn sơ, không có tôm, cũng không có hải sản tươi, HunhHn786 bởi vậy chén canh này không thể sánh được với canh đậu hũ lúc trước nấu cho Công tử Quý.
Chỉ có điều Tề Hầu lần đầu thưởng thức, nhất thời cũng bị kinh diễm.
Hương vị cải trắng ngọt thanh, kèm theo đậu hũ trơn mềm tinh khiết.
Canh dễ uống cực kỳ, còn có mùi vị ngọt lành tươi mới.
Kỳ thực món ăn càng đơn sơ, nguyên liệu nấu ăn càng đơn giản, càng thử thách tay nghề đầu bếp.
Tay nghề Ngô Củ không cần phải nói, bởi vậy bát canh đơn giản cải thảo đậu hũ này uống cũng rất ngon miệng.
Tề Hầu uống một hớp canh, lại cắn một viên đậu hũ chiên, lập tức liền nhìn món bên cạnh.
Món thịt sáng lấp lánh, bốc khói, có rau cải cùng nấm trang trí, nhìn vô cùng bắt mắt.
Tề Hầu nhìn thấy thịt, lập tức mắt sáng lên nói:
"Nhị ca, cái này Cô biết, là thịt ba rọi, bất quá lần này không có bún?"
Ngô Củ cười nói:
"Quân thượng không ngại nếm thử xem?"
Tề Hầu lập tức gắp một đũa nếm thử.
"Thịt" gắp lên nhìn kỹ cũng không bị phát hiện.
Bởi đậu hũ đã qua chế biến không còn mềm, sẽ không bị kẹp liền nát ra, rất giống thịt ba chỉ (ba rọi).
Da thịt mỡ rõ ràng, vô cùng đẹp, bao bọc nước sốt óng ánh nhìn đặc biệt muốn ăn.
Tề Hầu gắp một đũa bỏ vào trong miệng thưởng thức.
Quả nhiên vẻ mặt kinh ngạc, dù bị nóng Tề Hầu vẫn cứ tỉ mỉ thưởng thức, kinh ngạc nói:
"Nhị ca, chuyện này...!Đây là đậu hũ?"
Ngô Củ thấy hắn một mặt kinh ngạc, nhịn không được cười lên, nói:
"Quân thượng, Củ làm món thịt này thế nào?"
Tề Hầu giật mình, nhịn không được nhìn kỹ một lần nữa, sau đó bỏ thêm một miếng vào miệng nếm thử.
Quả nhiên là đậu hũ làm ra, thế nhưng dùng bề ngoài đánh tráo, khiến Tề Hầu không ngờ.
Tề Hầu vẻ mặt như đứa trẻ hiếu kỳ, liên tục khen ngon.
Bởi vì Ngô Củ cũng chưa ăn cơm, hai người liền chia đồ ăn.
Mặc dù không có thịt, bất quá Tề Hầu không thịt không vui lại ăn dị thường thỏa mãn.
Ngày thứ nhất không có việc gì làm, Ngô Củ cùng Tề Hầu ăn xong đi ngủ.
Chờ ngày mai các chư hầu đến đông đủ, Trịnh Bá khẳng định còn bố trí tiệc, cũng có thể bận.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, bên ngoài đã có âm thanh bận rộn.
Sáng sớm tự nhân và cung nữ Trịnh quốc liền bận rộn cho buổi tiệc.
Bởi vì đến rất nhiều chư hầu, bởi vậy từ sáng sớm liền chuẩn bị, bằng không sẽ không kịp.
Bên ngoài bận rộn, Ngô Củ cũng đã tỉnh.
Hôm nay tuy rằng không phải ngày hội minh thế nhưng Trịnh Bá bày tiệc chiêu đãi các chư hầu, còn có Thiên tử.
Yến tiệc rất long trọng, mà mấu chốt chính là chuẩn bị ở trước mặt mọi người xử phạt Lỗ Công cùng Công tử Khánh Phủ.
Yến tiệc chuẩn bị từ sáng tới gần hoàng hôn đã xong xuôi.
Ngô Củ nghe Tử Văn đọc bài.
Công tử Quý làm sư phó cho Tử Văn tuy rằng không bao lâu, thế nhưng Tử Văn học cũng rất nhanh, biết rất nhiều chữ, nhớ rất nhiều sách.
Thời điểm Ngô Củ kiểm tra bài tập, Tử Văn cũng vô cùng tích cực.
Từ khi Tử Văn